TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 500: Tam Anh giết Tam Dương (8)

Địa Thế, không thể ngăn cản một chưởng này!

Nhưng mà, lực công kích đã giảm hơn một nữa so với lúc trước, phòng ngự của Lý Hạo cũng xem như cực kỳ cường đại, nhưng vẫn như trước không thể ngăn cản một chưởng này, nhưng khó có thể thấy được chỗ cường đại của Tam Dương trung kỳ.

Phanh!

Cùng lúc đó, Lưu Long đánh ra một quyền, cửu sóng điệp gia, ngay lúcTrương Đình thấy Lý Hạo trảm kích ra, đánh ra một quyền, bịch một tiếng đập vỡ phòng ngự Băng Giáp, bịch một tiếng trùng trùng điệp điệp đập vào phía sau lưng của Trương Đình, đánh Trương Đình đến ngụm máu tươi phun ra.

Băng Phong chi lực, thuận Thế tràn lan lên cánh tay Lưu Long, lại khiến cho cánh tay của y lập tức cứng ngắc.

Lưu Long nhíu mày!

Cái này còn có chi lực phòng thủ đánh trả. . . Tam Dương thật sự đã cường đại đến trình độ như vậy sao?

Hai vị võ sư Đấu Thiên cường đại liên thủ, cộng thêm một vị Nhật Diệu, cộng thêm kiếm Thế cường đại của Lý Hạo chặt đứt Nguyên Thần Binh. . . Còn là đánh lén, nhiều lần đánh xuống, mà vẫn không thể nào làm gì được Trương Đình.

Cánh tay của mình, hình như bị đông cứng chết rồi!

Oanh!

Ngay lúc này, lại thêm một tiếng vang thật lớn, Lưu Long vừa mới bổ Băng Giáp ra, còn chưa kịp trở lại như cũ, vừa nãy Vương Minh còn sợ như muốn chết luôn, lần nữa ngưng tụ ra một thanh kiếm, trực tiếp nổ ra!

Nổ ngay phía sau lưng Trương Đình huyết nhục bay ra tứ tung.

Ánh mắt đỏ hồng tia máu của Trương Đình nhìn về phía y. . .

Phía sau lưng vô cùng đau nhức, làm cho nàng có chút điên cuồng.

Mà nàng không thể tin được, thương thế như vậy, không phải Lưu Long tạo thành, mà là cái tên phế vật Vương Minh này!

Vẻ mặt Vương Minh sợ hãi, nhanh chóng rút lui, sợ hãi vạn phần: "Không. . . Không phải ta. . . Ta chỉ là. . . Chỉ là vô ý thức mà thôi. . ."

Đúng vậy, vô ý thức mà đã chộp lấy thời cơ mà thôi.

Y cũng coi như là nhân tài!

Trong vô thức đã khiến kiếm hệ Kim của mình nổ tung, trong vô thức mà xuất thủ, vô thức mà chuẩn bị tiêu diệt một vị Tam Dương. . .

Cho nên, y vô cùng tự nhiên, mà lập tức đánh lén thành công rồi.

Trực tiếp khiến phía sau lưng của vị Tam Dương này, đã rách ra một lỗ máu rất sâu.

Một kiếm này, Lý Hạo cũng không nghĩ tới, Lưu Long cũng không hề ngờ tới.

Hai người đều có chút im lặng.

Nhân tài!

"Phù!"

Một ngụm máu tươi của Trương Đình phun ra, không biết là tức hay là thương thế quá nặng.

Cánh tay bị chém đứt, phía sau lưng vốn là đã bị Lưu Long một quyền đập trúng, kỳ thật thương thế cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng một vị Nhật Diệu, thương thế càng nhiều thêm, ngay lúc này lại thêm một thiên nữ tán hoa, trực tiếp làm phía sau lưng của nàng trọng thương, lan tràn đến lục phủ ngũ tạng.

Cái này, thương thế thật sự không nhẹ!

Nàng vô cùng phẫn nộ, ngay sau đó, lại thêm một chưởng đánh ra về phía Lý Hạo.

Băng Phong thế giới!

Lý Hạo cảm giác mình lập tức bị băng phong rồi, không thể động đậy, Trương Đình cũng sắp bỏ mạng rồi, thời điểm lúc này, mấy lần nàng bị kích thích thương thể, thương thế không nhẹ, còn bị kéo dài thêm, lại bị mấy tên vô liêm sỉ này kiếm được cơ hội đánh lén, nàng vị Tam Dương này, có thể sẽ thật sự ôm hận mà chết!

Giết được Lý Hạo!

Lý Hạo uy hiếp đối với nàng quá lớn, nhất là thanh kiếm kia, sức mạnh vô địch, nếu như thêm lần nữa bị Lý Hạo chém trúng, chém ở đâu nát ở đó.

Mà Lý Hạo giờ phút này, bởi vì kiếm năng khôi phục một ít.

Hắn làm đã làm một chuyện mà chưa từng nghĩ sẽ làm, cũng là việc mà không dám làm.

Lúc này, hắn đột nhiên gào thét một tiếng, âm thanh bị băng phong rồi, hắn không quan tâm, ở bên trong lá lách, một tòa núi lớn, trực tiếp phá không đi ra!

Uẩn Thần ra Thế!

Trước đó, Lý Hạo cũng không dám, bởi vì lá lách của hắn không đủ cường đại, một khi dám làm như thế. . . Chờ lá lách bị bạo toái mà chết a.

Nhưng kiếm năng khôi phục một ít, sợ cái gì?

Có can đảm nếm thử, mới thật sự là dũng sĩ.

Lão sư vừa phát ra hoả trong trái tim, trực tiếp chém chết Tam Dương hậu kỳ Tôn Nhất Phi, bản thân mình vừa phát ra núi. . . Chẳng lẽ còn không thể trảm được một tên Tam Dương trung kỳ đã bị thương?

Cự sơn hiện lên, trong nháy mắt, hóa thành một thanh trọng núi chi kiếm đặc thù.

Lý Hạo một kiếm bổ ra!

Oanh!

Băng Phong bị nghiền nát, lúc này, Trương Đình cảm nhận được một ngọn núi trấn áp hướng tới nàng, nàng mang theo hoảng sợ và không dám tin: "Uẩn Thần?"

Không thể được!

Lý Hạo, tại sao có thể là Uẩn Thần!

Núi Thế phá ra, Lý Hạo cũng cảm nhận được sự cường đại của mình, lúc này, hắn cảm giác mình rất cường đại.

Thái Sơn chi kiếm bộc phát!

Trương Đình cảm giác mình bị đọng cứng lại rồi, bị trấn áp rồi, nàng thấy được một thanh trọng kiếm, từ trên trời giáng xuống, chém tới hướng của nàng.

Nàng không cam lòng!

"Không thể được!"

Băng Phong chi lực, lập tức lan tràn ra, ở giữa thiên địa, hóa thành một mảnh màu trắng, Băng Phong!

Đều là giả!

Nàng không tin, Lý Hạo thật sự là Uẩn Thần, nếu là sự thật, người này trước kia chỉ có thể đánh lén mà thôi, có thể chém giết mình, cần gì phải đợi đến bây giờ?

Nhất định không phải sự thật!

Băng Phong Vạn Lý!