TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 512: Thu hoạch (1)

Cửa thành đóng kín.

Nội thành, Hoàng Kim Giáp Sĩ kia, vẫn lơ lửng trên không trung, dù là tường thành cách cửa thành một khoảng cách rất lớn, cũng có thể nhìn thấy được một vài kim sắc rực rỡ.

Tiến thở dốc không dứt.

Mọi người kinh sợ.

Lúc này, trốn không được mà ở lại cũng không xong.

Còn chạy được sao?

Vị cường giả hoàng kim kia, hình như cũng không đuổi theo, cửa thành cũng đã đóng kín... đối phương sẽ ra tay tiêu diệt sao?

Vừa nghĩ đến mai rùa nhỏ kia lơ lững ẩn trong tay của đối phương...

Lúc này, bất luận là Tử Nguyệt hay là Luân Chuyển, bao gồm cả Hách Liên Xuyên, đều nổi lên lòng tham, nhưng sau một khắc, lại trở nên sợ hãi.

Quá mạnh rồi!

Định Trần trực tiếp bị một quyền đánh bại, không hề có lực phỏng thủ lại.

"Còn bao lâu... di tích mới mở ra?"

Sắc mặt Tử Nguyệt trắng bệch, nhưng lại vẫn hỏi một câu, ả đã quên mất thời gian, hoặc là không có thời gian để suy nghĩ, còn bao lâu nữa cửa sẽ đóng.

"Còn sớm!"

Lý Hạo bị Chu bộ trưởng kéo lấy, cách thật xa trả lời: "Các người mới vào 2 tiếng đồng hồ, cách lần cuối cùng từ lúc mở ra còn khoảng 22 tiếng đồng hồ."

Còn sớm lắm!

Những người này từ lúc vào đến bây giờ chỉ mới 2 tiếng đồng hồ thôi.

Bây giờ dù là muốn chạy, cửa lớn di tích cũng không mở nổi, chạy không được đâu.

Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người không tiếp tục chạy nữa, bởi vì cho dù có chạy cũng chưa chắc chạy được xa.

Huống chi, rút ra ngoại thành, lại trở vào, ngay cả bay cũng không thể bay nổi, bọn họ sẽ không tùy tiện rời khỏi ngoại thành.

Những kẻ này vẫn còn lòng mơ ước đối với ngoại thành.

Lúc này, Tử Nguyệt bất chấp những điều này, ả nghiến răng nói: "Đều là do tên ngu ngốc Định Trần! Hoàng Kim Giáp Sĩ kia hẳn là rất yên lặng, chỉ cần không động tới con Ô Quy Ẩn trong tay của y, y khẳng định sẽ không ra tay..."

Mấy người bọn họ, sau khi vào thành, nhanh chóng chạy về phía tháp cao.

Chẳng qua thật đáng tiếc, bọn họ đến bên chỗ tháp cao, giằng co cả nửa buổi... cũng không thể đi lên!

Phi hành cũng không được!

Hết cách, chỉ đành tìm kiếm khắp nơi, nghĩ cách, cuối cùng lại cư nhiên ở phía dưới tòa nhà cổ của tháp cao, phát hiện ra Hoàng Kim Giáp Sĩ.

Vừa bắt đầu, bọn họ còn sợ hãi, cảnh giác cả buổi.

Ai cũng không dám tùy tiện đến gần, dù sao cũng đã biết qua sự cường đại của chiến sĩ bạch ngân.

Nhưng thăm dò hồi lâu, thậm chí có người to gan lớn mật, công kích đối phương... nhưng vẫn không hề có chút phản ứng!

Điều này mới khiến cho họ động tâm tư, Định Trần lại nhân cơ hội này, nháy mắt lén đi, thừa dịp lúc người khác đang hỗn loạn, muốn mưu đồ đi đoạt Huyền Quy Ẩn...

Kết quả, không cần nói nhiều.

Lúc này Hoàng Kim Giáp Sĩ động đậy, dọa cho tất cả mọi người hồn phi phách tán!

Lúc này, Tử Nguyệt đổ lỗi này lên đầu Định Trần, đối phương chết rồi, ả nói thế nào, cũng không có ai phản đối.

Trên thực tế, đám người này đều có chủ ý đánh đồ chơi kia, chỉ có thể nói, Định Trần quá xui xẻo, lần đầu tiên đụng đến Huyền Quy Ẩn, hậu quả là chết một cách thê thảm.

Hách Liên Xuyên không nói gì, nhìn về hướng cửa thành một cái.

Hồ Định Phương khẽ nhíu mày: "Vẫn còn người ở nội thành chưa ra!"

Đúng vậy, vẫn còn một số người chưa ra khỏi.

Lúc trước có tổng cộng 30 người, bọn người Lý Hạo giết Trương Đình và Nhật Diệu Diêm La kia, lại chết mất 2 vị Tam Dương, nội thành chắc còn lại 26 người.

Nhưng bây giờ, vẫn còn 5 vị Tam Dương.

Nhật Diệu cũng chạy ra ngoài được 11 vị.

Cộng thêm 3 vị bên phía Lý Hạo, chỉ có 19 người, còn 7 vị chưa ra khỏi thành... bao gồm cả 4 vị Nguyệt Minh khác trong số Tuần Dạ Nhân, cư nhiên một người cũng không thể chạy ra ngoài, rõ ràng 4 tên này xâm nhập vào nội thành, tốc độ lại chậm đi một chút, còn không thể bay, làm cho bọn họ không cách nào kịp thời rút khỏi.

Những người khác đều nhìn lướt qua.

Nhìn thấy Tuần Dạ Nhân thoáng cái mất đi 5 người, 5 vị Nguyệt Minh đều không còn, cũng không khỏi lộ ra một cái cười khẩy.

Nguyệt Minh cũng dám lưu lại!

Ở lại, mất ráo hết rồi, đây là tự mình tìm đường chết!

Tuần Dạ Nhân ngoại trừ mất đi nhiều người như vậy, Diêm La cũng nhìn một cái... bên cạnh chỉ còn một tên hậu nhân đơn độc, không biết làm sao, lại thiếu đi một người nữa rồi!

Còn dư lại, thiếu đi 2 Nhật Diệu Phi Thiên, cũng thiếu đi 1 vị Nhật Diệu Hồng Nguyệt.

Hách Liên Xuyên vừa bắt đầu vẫn chưa chú ý... đợi khi nhìn kỹ lại, ánh mắt động đậy.

Trương Đình đâu?

Ông ta nhớ là đối phương và bọn người Lý Hạo ở cùng nhau mà, bây giờ người đâu rồi?

Nguyệt Minh khác mất tích rồi, lọt vào nội thành rất bình thường, nhưng Trương Đình là Tam Dương kia mà!

Hơn nữa, nơi đây không có giáp đen, cũng không có bạch ngân.