Đi ra ngoại thành, Lý Hạo quay đầu nhìn lại.
Trong lúc mơ hồ, cảm giác giống hình có người đang nhìn mình.
Lý Hạo quay đầu dừng chân một lát, bên cạnh, Vương Minh nhỏ giọng nói: "Làm gì, còn tiếc mấy bảo bối kia sao?"
Liên quan đến ngươi sao?
Lần này Lý Hạo thu hoạch rất nhiều, còn không biết thoả mãn!
Lý Hạo cười cười, lắc đầu, tiếp tục tiến lên.
Hắn chưa từng đi qua đoạn đường này.
Bóng tối bao trùm.
Qua bóng tối nơi đây, mới là cánh cửa trước đó tiến vào, cửa vách núi.
Chỉ có một con đường, rất tối.
Mà con đường này thật ra cũng không tính an toàn.
Lúc bước đi, dường như trong bóng tối có thứ gì đó, thổi vù vù, xuyên phá hư không mà tới.
- Ầm!
Hồ Định Phương đánh ra một quyền, đánh đuổi thứ không biết trong bóng tối.
Lý Hạo khẽ nhíu mày, thứ gì vậy?
Hách Liên Xuyên biết hắn không nắm được tình hình, bởi vì Lý Hạo trực tiếp truyền tống vào nội thành, y thuận miệng nói: "Hai bên con đường này hình như có vài thứ cổ quái, cảm giác có chút giống dằm gỗ... có thể là cơ quan nào đó."
Dằm gỗ?
Lý Hạo có chút kỳ quái không nói lời nào, thật ra hai bên không thể đi ra ngoài, chỉ có thể dọc theo con đường này đi lên phía trước.
Uy hiếp của dằm gỗ không tính quá lớn.
Nhưng luôn cảm thấy, đây không phải cơ quan nào đó.
Cảm giác... cứ như là vật sống!
Nhưng không thể nào, nơi này đã bị đóng cửa vô số năm, ở đâu ra vật sống, dù là những chiến khải kia cũng là tử vật, dường như chỉ còn sót lại chút ý thức, sau khi khôi phục lại nhanh chóng sụp đổ.
Tiến thẳng về phía trước, cuộc tấn công này tiếp tục nhiều lần.
Nhưng lần nào cũng được giải quyết một cách dễ dàng, cho nên tới trước, cũng không xuất hiện tổn thất gì.
Một tia ánh sáng nhanh chóng xuất hiện.
Ngay sau đó, bọn Lý Hạo bước vào một quảng trường rất lớn, phía trước quảng trường cũng là một cánh cổng giống như vách núi, đây là cánh cửa để đi ra ngoà.
Giờ còn chưa tới thời điểm đi ra.
Đám người ngừng lại.
Lại qua một hồi, trong bóng đêm truyền đến tiếng bước chân.
Sau một thời gian, Luân Chuyển Vương đi ra, bên người vẫn đi theo vị Lưu Long uy hiếp kia, người này mệnh thật cứng, Lý Hạo cũng bội phục, thành kẻ sống sót duy nhất của Diêm La.
Tử Nguyệt cũng nhanh chóng đi tới, bên người có 3 vị Nhật Diệu của Hồng Nguyệt đi theo.
Lần này, 3 tổ chức lớn, trừ một nhóm ra sớm, giờ chỉ còn lại 6 vị này.
Hách Liên Xuyên gặp hai người cũng đi ra, cười ha hả nói: "Hai vị, phát hiện bảo vật gì sao?"
Luân Chuyển Vương thản nhiên nói: "Bảo vật đều trong nội thành, nếu Hách bộ trưởng ưa thích, trở về cầm là được!"
Bảo vật?
Ngoại thành thật có bảo vật, còn có thể đến phiên bọn hắn?
Sớm đã bị Tuần Dạ Nhân lấy sạch.
Lúc này, Tử Nguyệt cùng Luân Chuyển Vương là một nhóm, Tuần Dạ Nhân lần này tổn thất không lớn, hai vị Tam Dương đều còn.
"Ta cũng không dám!"
Hách Liên Xuyên cười ha hả nói: "Thực lực của ta mới Tam Dương sơ kỳ, không giống hai vị đều là cường giả! Lần này sau khi rời khỏi đây, dù người của tổng bộ Hồng Nguyệt và Diêm La đến, hai vị lần sau đại khái cũng có thể tiến đến... ta thì khó nói!"
Hách Liên Xuyên thở dài nói: "Tam Dương sơ kỳ như ta... cũng không có quyền nói chuyện."
Lời mặc dù có chút giả, nhưng sự thật thật có thể chính là như vậy.
Tử Nguyệt lười nghe lời nói dối trá này của y, cũng không hứng thú tìm hiểu những thứ này, nàng nhìn về phía Lý Hạo, ngữ khí bình tĩnh: "Lý Hạo, lần này ngươi ra ngoài, không biết có bao nhiêu người trên thiên hạ muốn gây phiền phức với ngươi! Với thực lực của Tuần Dạ Nhân... thật muốn toàn lực ứng phó, đương nhiên có thể bảo đảm ngươi. Nhưng... ngươi cảm thấy có thể sao? Không nói tổng bộ Tuần Dạ Nhân, dù là phân bộ Ngân Nguyệt, ngươi cảm thấy có mấy người sẵn lòng toàn lực bảo đảm ngươi?"
Lý Hạo không nói.
"Đến Hồng Nguyệt!"
Tử Nguyệt cười nhạt nói: "Đến Hồng Nguyệt, chưa chắc đã là một con đường chết! Ta biết, ngươi sợ Hồng Nguyệt sẽ giết ngươi... nhưng chỉ cần không phải không phải giết ngươi không thể, chỉ cần còn có những biện pháp khác, ngươi... có thể sống sót, hơn nữa sẽ sống rất tốt!"
Lý Hạo nói khẽ: "Không giết ta... làm sao thi hành kế hoạch bát mạch hội tụ của các ngươi?"
Đùa à!
Thật coi ta ngu xuẩn sao?
Tử Nguyệt cười nhạt: "Trước kia là trước kia, một người bình thường chết thì chết, chẳng lẽ còn phải đặc biệt bồi dưỡng, lại bắt về từ từ nghiên cứu xử lý như thế nào? Bây giờ là bây giờ, lão sư của ngươi tấn cấp Uẩn Thần, ngươi cũng là Phá Bách viên mãn... giá trị khác biệt, đãi ngộ đương nhiên khác biệt!"
Hách Liên Xuyên bật cười: "Ta nói, chuyện này... có phải không thích hợp hay không? Hồng Nguyệt của các ngươi giết của bát gia, cũng muốn giết hắn, không chừng cái chết của cha mẹ hắn đều là do các ngươi làm, giờ ngươi muốn lôi kéo hắn? Được thôi, Lý Hạo, ngươi không sợ, cứ việc đi!"
Nói đùa à!
Y cảm thấy Tử Nguyệt có chút điên, làm sao dám nói ra lời như vậy?
Tử Nguyệt lại rất bình tĩnh: "Không có gì không thích hợp, tôn chỉ của Hồng Nguyệt, các ngươi không rõ, cũng sẽ không hiểu! Chỉ có chân chính gia nhập, các ngươi mới có thể biết được, Hồng Nguyệt... vĩ đại hơn nhiều so với tưởng tượng của các ngươi!"