Lý Hạo bình tĩnh nói: "Phàm là võ sư, siêu năng bên ngoài hệ thống Tuần Dạ Nhân, ta đều có quyền chấp pháp, nếu ta cảm thấy đối phương xuất hiện uy hiếp đối với ta, đối với yên ổn của xã hội, ta có quyền đánh chết đối phương, mà mọi hậu quả đều do toàn bộ hệ thống Tuần Dạ Nhân gánh chịu, mà không phải cá nhân ta!"
Quyền chấp pháp!
Hách Liên Xuyên khẽ chớp mắt.
"Thứ hai, ta cần quyền miễn trừ! Tức là toàn bộ hệ thống, phía hệ thống chính phủ, trừ Tuần Dạ Nhân bên ngoài, trừ Hầu bộ cùng Hách bộ ra, thì không có bất kỳ ai khác có quyền can thiệp vào chuyện của ta, không có quyền xử phạt ta! Ta có quyền không tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào khác ngoài hai bộ trưởng!"
"Thứ ba, ta cần quyền lợi tương ứng chức vụ Tuần Thành Sứ, dựa theo quy củ của Tuần Kiểm Ti cùng Tuần Dạ Nhân, một khi phát sinh tình huống khẩn cấp, ta có quyền điều động mọi Tuần Kiểm Ti cùng Tuần Dạ Nhân xung quanh, chỉ cần cấp bậc thấp hơn, hoặc ngang cấp ta, lâm thời chiến đấu, ta đều có quyền điều động, ra lệnh cho bọn họ!"
Hách Liên Xuyên trầm mặc không nói.
Y không ngờ Lý Hạo vừa đến đã đòi 3 quyền lợi... nhưng đúng là y không phải thể quyết định, chỉ Hầu Tiêu Trần mới có thể trả lời.
Y nhíu mày: "Ta nghĩ ngươi tới đây sẽ chọn khiêm tốn, hoặc dù làm chút chuyện, cũng sẽ âm thầm tiến hành. Nhưng nghe giọng điệu của ngươi, ngươi hình như còn có ý khác?"
Lý Hạo gật đầu: "Đương nhiên là có, ta đâu thể tới để trang trí, khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng khiêm tốn là bởi vì có sức mạnh mới có thể khiêm tốn, ta không có sức mạnh, cho nên ta cần trong bộ giao phó ta một chút sức mạnh."
"Ngươi cảm thấy Hầu bộ sẽ đáp ứng sao?"
Hách Liên Xuyên cười: "Ta thì không có ý kiến, nhưng ngươi vừa đến đã há miệng đòi quyền lực, dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì?"
Lý Hạo suy tư một chút, nói: "Dựa vào ta hiện tại có chỗ đáng để Hầu bộ xem trọng, Hầu bộ điều ta tới, một mặt là bởi vì lão sư ta, một mặt khác là bởi vì chính ta!"
Chính ngươi?
Hách Liên Xuyên rơi vào trầm tư.
Lý Hạo... phải chăng đã bước vào Đấu Thiên?
Nếu bước vào Đấu Thiên, Lý Hạo lại biết phương pháp Uẩn Thần, có lẽ gia hỏa này thật sự có hi vọng sớm trở thành Uẩn Thần.
Đương nhiên dù bước vào Đấu Thiên, cũng không đáng để Hách Liên Xuyên quá để ý.
Nhưng nếu bước vào Uẩn Thần, dù kém xa Viên Thạc, khi đó Lý Hạo cũng có sức mạnh của Tam Dương, đây cũng là không thể khinh thường, một vị võ sư Uẩn Thần đáng giá hơn nhiều một vị Tam Dương.
"Được, ta sẽ chuyển lời cho Hầu bộ!"
Hách Liên Xuyên cười nói: "Tên nhóc nhà ngươi cũng thú vị đấy, ta vốn còn cảm thấy ngươi chưa hẳn chịu giúp ta, hiện tại xem ra vấn đề không lớn."
"Hách bộ cần ta hỗ trợ?"
Lý Hạo bỗng nhiên nhăn nhó: "Thực lực của ta yếu ớt..."
"Chờ một chút!"
Hách Liên Xuyên khoát khoát tay: "Hãy nghe ta nói hết! Ta hiện cần tài diễn xuất siêu cao của ngươi, cùng biểu cảm thật thà, khiến người khác tưởng ngươi vô cùng thành thật, chất phác, là thanh niên chưa trải sự đời."
Lý Hạo ngượng ngùng, nói ai đấy?
Hách Liên Xuyên tiếp tục nói: "Bây giờ, Bạch Nguyệt thành không yên ổn! Có một số người luôn muốn gây phiền phức, ta cần ngươi giúp ta giải quyết phiền phức do đám người này mang tới."
Lý Hạo chần chờ nói: "Ta? Ta phải làm sao?"
"Đơn giản!"
Hách Liên Xuyên cười ha hả nói: "Làm vài chuyện là được, thứ nhất, vô tình tiết lộ chút tin tức rất quan trọng, nhưng đừng nói hết, để cho người ta kìm nén không được muốn bắt ngươi ép hỏi loại cảm giác kia!"
"Thứ hai, sẽ giả vờ bị thương và vô tội, tỉ như ở trên đường, có người đụng phải ngươi, hoặc là muốn bắt ngươi, hoặc là ngươi thấy ai nhìn chằm chằm ngươi... Ngươi dùng tài diễn xuất của ngươi, dụ đối phương ra, đại bộ đội sẽ nhanh chóng đuổi tới, ngươi chỉ cần giả bị thương, giả vô tội, giả ủy khuất... chúng ta phụ trách bắt người giết người!"
"Nhớ kỹ, rất nhiều người đều sẽ nhìn vào diễn xuất của ngươi, tỉ như Hành Chính Tổng Thự, tỉ như thượng cấp bộ môn, tỉ như quân đội... Ngươi diễn tốt, chúng ta ra tay độc ác, cũng không ai dám nói gì. Những nếu ngươi diễn kém, vậy sẽ rước lấy nghi vấn cùng phẫn nộ của người khác."
Hách Liên Xuyên cười ha hả nói: "Gần đây tình hình không tốt lắm, Hầu bộ giết một vị Húc Quang, hắn chạy mất rồi, nhưng lưu lại cục diện vô cùng rối rắm, khiến ta rất khó xử!"
Lý Hạo nghe hiểu.
Thật nghe hiểu!
Hắn hơi kinh ngạc cùng bất ngờ, nhìn Hách Liên Xuyên, vị này muốn giết gà dọa khỉ sao?
Nhưng không phù hợp hình tượng nhất quán người thành thật hiền lành của y, cho nên cần một lý do, một người giỏi diễn ra sân phối hợp y.
Điều kiện tiên quyết là, thân phận của người này rất quan trọng, lại rất nhỏ yếu, dễ bị bắt nạt.
Cứ như vậy, y sẽ có lý do, có nguyên nhân tiêu diệt một nhóm người, hơn nữa còn không bị người để ý, bởi vì người thành thật cũng có lửa giận.
"Hách bộ, ngươi xác định, ngươi gánh nổi?"
Lý Hạo nhìn y, ngươi có thể chứ?
Ngươi là một Tam Dương sơ kỳ, đối phó mấy tên yếu nhớt còn được, chẳng lẽ mục tiêu của ngươi chỉ là mấy tên yếu nhớt?
Hách Liên Xuyên cười lạnh một tiếng: "Hỏa Phượng Thương, ta còn cầm! Chỉ cần không phải Húc Quang, ta xử được hết! Tiểu tử, đừng xem thường Tam Dương, huống chi ngươi chỉ là Phá Bách, có tư cách xem thường Tam Dương sao? Dù ngươi là Đấu Thiên, ngươi cũng phải khiêm tốn cho ta!"
Giả vờ cái gì chứ!
Với ai hai đâu?
Lý Hạo lại là nhíu mày, do dự bất định: "Hách bộ, Hầu bộ biết việc này sao?"
"Có biết hay không cũng như nhau, hắn sẽ không quản."
Hách Liên Xuyên thở dài: "Thật đến thời khắc mấu chốt, để ta ra ngoài gánh trách nhiệm thế là xong! Đủ rồi, ngươi cứ nói ngươi có làm hay không, nói thật, tìm người như vậy cũng không dễ, người bình thường lộ diện rất dễ bị nghi là mồi của chính quyền... Ngươi thì khác, ngươi trông rất vô tội trung thực, ta thích loại người xấu xa mà ai cũng tưởng lầm là người tốt như ngươi!"
"..."