Ngoại trừ một số sách, Lý Hạo cũng không thể mang theo thêm nhiều việc.
Quần áo những vật này, ăn cơm nhà nước, cũng không cần mang, đến lúc đó, tự nhiên sẽ có người phân phối.
Ngoại trừ sách, còn có một tấm thẻ ngân hàng.
Bên trong cất mấy tháng tiền lương của Lý Hạo, tháng trước hắn thăng cấp rồi, tiền lương cộng thêm tiền thưởng cũng không ít, cũng tạm được, Lý Hạo cảm thấy trong thẻ của mình có hơn mấy chục ngàn tiền tiết kiệm rồi.
Hơn mấy chục ngàn tinh tệ, mời cơm chắc là đủ rồi nhỉ?
Bận rộn một hồi, đối diện hình như có chút âm thanh.
Lý Hạo không nhìn, mà chỉ hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua.
Mấy cái bóng đèn ở kế bên, lúc này biến mất, ngay cả mấy cái bóng đèn trong đất, đều không còn nhìn thấy, xem ra, những người này vẫn không thèm kiêng kị Tam Dương, nếu như chỉ có một người ở, những bóng đèn này đại khái vẫn luôn sẽ ở đó.
Lý Hạo thở ra một hơi nhẹ nhàng, mặc dù thích xem bóng đèn, nhưng những bóng đèn này vẫn mãi không chịu đi, khóc lóc om sòm mè nhèo cả lên, cũng rất khó chịu.
"Cộc cộc cộc!"
Cửa bị gõ vang.
Lý Hạo vội vàng đi ra ngoài mở cửa, Hách Liên Xuyên có chút mỏi mệt, nhìn lướt qua phía trong phòng, lại nhìn chung quanh một lần, gật gật đầu: "Thu xếp tốt thế là được rồi, ta bình thường đều ở Tuần Dạ Nhân bên kia, Có điều ban đêm không có việc gì sẽ trở về đi ngủ."
"Hách bộ, ăn cơm chưa vậy?"
"Vẫn chưa, ngươi cũng chưa ăn sao?"
“Chưa ăn."
Lý Hạo cười cười, nhỏ giọng nói: “Huyết Thần Tử của ta đâu?"
Hách Liên Xuyên liếc mắt: "Không vội, ngày mai đi! Ngươi đi rồi, ta hỏi Ngọc tổng quản xem sao, đại khái ngày mai có thể đưa cho ngươi, chờ ngày mai ngươi mở đại hội xong, liền có thể lấy được nó."
"Hầu bộ đâu?"
"Nghe nói thương tích tăng thêm, lại muốn bế quan mấy ngày."
Nói lên thương tích, Hách Liên Xuyên cười, Lý Hạo cũng cười.
Thương tích này, thật là nghiêm trọng.
Đều đã mấy ngày rồi, vẫn còn chưa xong nữa.
Dứt lời, Hách Liên Xuyên lại nói: "Ta sẽ kêu người đưa chút đồ ăn tới đây, đúng rồi, chồng của tên sư tỷ người, trước đó đánh truyền tin tới, chỉ duy nhất nói là, ngươi không muốn đi Hổ Dực quân cũng không sao, có chuyện gì cứ tìm y bất cứ lúc nào."
"Có lòng rồi!"
Lý Hạo gật gật đầu, không có biểu lộ gì, nhìn chung rất là lạnh nhạt.
Hách Liên Xuyên thấy thế có chút hiếu kỳ: "Ngươi nịnh nọt ta, mặt cũng rất dày, sao lại không theo y mà nịnh nọt, ngươi nếu như ngươi đồng ý, tên này nhất định sẽ giúp được cho ngươi rất nhiều."
"Hách bộ không phải là võ sư."
Lý Hạo liền nói một câu.
Hách Liên Xuyên lập tức nhíu mày.
Lý Hạo cũng không giải thích, cũng không nói thêm cái gì.
Bởi vì ngươi không phải võ sư, cho nên ngươi không hiểu.
Truyền thừa, không thể truyền loạn xạ, cũng không thể học bậy!
Viên Thạc muốn học Cửu Đoán Kính, nhưng mà bất luận là Lý Hạo hay là Lưu Long, dù là quan hệ đã rất khá rồi, thế nhưng mà. . . Truyền thừa rồi sao?
Viên Thạc truyền Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật cho Lưu Long rồi sao?
Võ sư, đều có một số những quy củ cơ bản, không thể truyền chính là không thể truyền, cho dù trong lúc vô tình mà học được, không có được sự cho phép, ngươi cũng không thể hiển ra ngoài, cái tên Hồ Định Phương kia trước mặt mọi người đã sử dụng Ngũ Cầm thuật, còn là Ngũ Cầm Thuật chính bản. . . Đây chính là không phù hợp quy củ!
Dù cho năm đó sư tỷ truyền thụ cho y, y nhờ vào thực lực đó mà cường đại, lão sư không truy cứu thì cũng thôi đi.
Thế nhưng mà. . . Không thể ngay trước mặt những người khác làm trò, còn nhiều lần thi triển Ngũ Cầm Thuật!
Đây là điều tối kỵ!
Ngũ cầm là một bí thuật độc nhất vô nhị, ngươi nhiều lần thi triển, nhưng mà không phải là người trong Ngũ Cầm môn, điều này khiến người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng Ngũ Cầm môn bị người khác tiêu diệt rồi đó.
"Được thôi, ta cũng sẽ không nói cái gì nữa."
Hách Liên Xuyên cũng không còn nói cái này nữa, đơn giản trò chuyện vài câu, lại nói: "Ta đi về trước, nghỉ ngơi một hồi, ngươi có chuyện gì tìm ta, không có chuyện gì, ngươi cứ tự ăn phần của người, không quá muốn cùng ngươi ngồi ăn cơm."
Tên mập này, tầm mắt còn chưa đủ lớn, vừa mới nãy còn muốn cùng nhau ăn cơm, vừa mới nói y không phải võ sư, y vẫn còn tức giận.
Lý Hạo cũng không nói cái gì nữa, mở cửa, nhìn thấy Hách Liên Xuyên vào cửa, một tiếng đóng cửa đùng, xem ra tức giận nhiều lắm.
. . .
Ở trong phòng đối diện.
Hách Liên Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua, cười.
Cái tên này, cũng có chút ý định.
Không xen vào chuyện của Lý Hạo nữa, tiến vào phòng sách, suy nghĩ một chút, từ trên giá sách lấy ra một quyển sách có hơi cũ nát.
« Ngân Nguyệt võ lâm truyện »
Khúc dạo đầu: Ngân Nguyệt võ lâm anh hùng phổ.
"Nói anh hùng giang hồ, cho đến khi quyển sách này được viết ra, Ngân Nguyệt võ lâm, khi đó có 36 vị anh hùng!"
"Nhắc đến võ lâm, không thể không nói đến một người, Viên Thạc Ngũ Cầm Vương, một thân Ngũ Cầm thuật, hổ gấu hươu vượn chim, bảy năm oanh tạc khắp võ lâm, ngũ cầm chiến thư, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tiếp nhận được chiến thư, đều sợ đến vỡ mật. . . Đệ tử trong môn nhân chuẩn bị sẵn quan tài. . ."