TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 584: (4)

"..."

Vu Khiếu mới nhớ tới, người này từng đi đến di tích!

Lúc trước y chỉ cảm thấy Hầu Tiêu Trần coi trọng Lý Hạo, là để lôi kéo Viên Thạc.

Nhưng... chẳng lẽ còn có nội tình?

Chuyện về di tích, thật ra bọn hắn cũng hỏi qua một số người, hỏi qua chút tình huống, nhưng giờ Lý Hạo nói hắn lập công, công gì?

Vu Khiếu lập tức thấy hứng thú.

Đối với di tích này, mọi người vẫn rất hứng thú.

Y ý thức được, ở trong đó có thể tồn tại một vài vấn đề, tùy ý hỏi: "Lý Hạo, trong di tích có rất nhiều bảo vật sao?"

Lý Hạo vội vàng gật đầu: "Rất nhiều rất nhiều, khắp nơi đều là Thần Năng Thạch..."

"Ngươi cũng nhìn thấy?"

"Ừm."

Vu Khiếu thấy hắn hình như không muốn nhiều lời, cười, mở miệng nói: "Đúng rồi, Lý Hạo, tháng sau di tích lần nữa mở ra, ngươi sẽ tiến vào sao?"

"Sẽ..."

Lý Hạo mới nói đến đây, vội im miệng, lắc đầu: "Không có, ta yếu như vậy..."

Vu Khiếu lập tức ý thức được vấn đề.

Lý Hạo còn muốn đi vào?

Nghe nói, di tích này có liên quan đến bát đại gia, chẳng lẽ... thật chẳng lẽ có điều gì mình không biết?

Nhưng theo y biết, không có gì cả, Lý Hạo thậm chí ở trong di tích dùng tinh huyết mở cửa thành, kết quả không thành công.

Vậy lập công mà hắn nói, rốt cuộc là tình huống gì?

Vu Khiếu cảm thấy tò mò, có chút khó chịu, thấy Lý Hạo rụt rè, lập tức có chút uy nghiêm, ho khan rồi nói: "Lý Hạo, ngươi phải biết, ta do tổng bộ cử tới, mục tiêu của chúng ta là để 3 tổ chức lớn không thu hoạch được chỗ tốt gì!"

"Làm Tuần Dạ Nhân, giấu diếm một vài tin tức quan trong với thượng cấp là rất nguy hiểm, cũng rất trí mạng, nghiêm trọng, thậm chí có nguy cơ bị định là làm phản..."

Lý Hạo tái mặt, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, rầu rĩ nói: "Không có... thật không có..."

"Lý Hạo!"

Lý Hạo vội ngẩng đầu lên, mặt trắng bệch: “Đại nhân, ta không có... không có!"

"Ngươi còn mạnh miệng?"

Vu Khiếu nhíu mày, mặt lạnh lấy: "Ngươi cho rằng phía trên không nắm được tin tức nào?"

Sắc mặt của Lý Hạo lập tức trắng bệch, một lúc lâu mới khó nhọc nói: "Ta... ta không có giấu diếm, ta đã báo cáo cho các bộ trưởng..."

"Vậy ta hỏi ngươi, Ngân Nguyệt còn thuộc quản hạt của vương triều không? Nếu còn, ta là thượng cấp của ngươi, hiện tại hỏi ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục giấu diếm?"

Lý Hạo uể oải không gì sánh được, nhỏ giọng nói: "Nhưng Hầu bộ trưởng bảo ta không được tiết lộ, ta sợ..."

"Đừng sợ, yên tâm, ta sẽ thay ngươi bảo mật. Ngươi còn không tin lãnh đạo cấp trên?"

Lý Hạo rất mâu thuẫn, một lúc sau gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thú thật... thú thật cũng không có gì, chỉ có hai việc nhỏ. Thứ nhất, lúc ấy ta không vào thành, luôn ở bên ngoài chờ mấy vị đại nhân đi ra, trùng hợp... trùng hợp nhìn thấy một binh khí giống như con rắn biết bay, bay tới, ta cứ cho là mình hoa mắt. Binh khí hình con rắn kia bay đến một chỗ, khi đó trùng hợp trong thành xảy ra chuyện, nên ta không dám nói, sau đó ta báo với Hầu bộ trưởng nói, bộ trưởng bảo ta đừng nói cho người khác."

Nguyên Thần Binh!

Ảnh Xà Kiếm!

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Vu Khiếu lập tức sáng lên, Lý Hạo nói chuyện, y đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Ngươi... nhìn thấy thanh kiếm kia bay ra?"

"Không phải kiếm, tựa như một con rắn."

Đồ ngốc như ngươi biết cái gì, đó chính là kiếm.

Y biết, Lý Hạo chỉ sợ chưa từng nhìn thấy Nguyên Thần Binh, chắc cũng chỉ thấy Hỏa Phượng Thương, dù sao ngày đó Hầu Tiêu Trần dùng qua.

Đầu óc của y trong nháy mắt trở nên minh mẫn, vội vàng nói: "Rơi xuống chỗ nào?"

"Trên mái hiên của một gian cổ ốc, bởi vì ta không có khả năng phi hành, cho nên cũng không dám đi nhìn, còn tưởng rằng cổ thú trong thành, cho nên... không dám xen vào."

Nguyên Thần Binh!

Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, Vu Khiếu có chút kích động, Nguyên Thần Binh, y không lấy được, Trương Đình có thể cầm tới, đó là bởi vì gánh vác trách nhiệm, nếu không, một Tam Dương trung kỳ nào có tư cách mang theo Nguyên Thần Binh.

Nếu mình có thể thu hoạch được...

Nhìn như vậy đến, Trương Đình chết thật rồi!

Trách không được đối phương để Lý Hạo lần tiếp theo tiếp tục đi vào, dù ai biết vị trí rơi của một thanh Nguyên Thần Binh, cũng sẽ coi trọng.

"Ngươi có thể nói rõ chi tiết vị trí của cổ ốc kia sao?"

Lý Hạo có chút rầu rĩ: "Rất khó, nhưng nếu là ta lần nữa tiến vào, đại khái... đại khái có thể phát hiện, hoặc là ta trở về vẽ tấm hình, giao cho đại nhân, chưa hẳn chuẩn xác, nhưng hẳn cũng không khác mấy."

"Ngươi vẽ cho Hầu Tiêu Trần rồi?"

"Vẫn chưa, Hầu bộ chưa xuất quan, lần trước hắn chỉ không cho phép ta truyền ra ngoài, vốn lần này tới là chuẩn bị báo với Hầu bộ, nhưng Hầu bộ luôn không xuất hiện, ta cũng không dám nói lung tung với những người khác."

Cho nên dù là Hầu Tiêu Trần, giờ cũng không biết rõ địa chỉ!

Ánh mắt của Vu Khiếu sáng lên, nếu là như vậy... có lẽ...

Đương nhiên, Hầu Tiêu Trần vẫn sẽ xuất quan, một khi xuất quan, hỏi lại Lý Hạo, đồ hèn nhát này khẳng định không dám giấu diếm.

Nhưng cũng không sao, khi đó mình cũng biết, có lẽ có thể sớm đi lấy Ảnh Xà Kiếm.

Hầu Tiêu Trần chưa chắc sẽ tiến vào di tích.

Y uy nghiêm nói: "Tốt, vậy sau khi ngươi trở về, cho ta một bản vẽ thảo... nhớ kỹ, không được phép truyền ra ngoài!"

"Nhất định!"

Lý Hạo gật đầu.

Mà Vu Khiếu lại nghĩ, nếu Lý Hạo chết trước khi Hầu Tiêu Trần xuất quan thì sao?

Vậy có phải sẽ không có người biết, Ảnh Xà Kiếm này rốt cuộc ở đâu hay không?

Đương nhiên, vậy phải đợi Lý Hạo giao đồ vật cho mình mới được.

"Ngươi nói hai chuyện, đây là một, việc còn lại là gì?"