Khách sạn Đông Thành.
Hồ Thanh Phong vừa mới nhận được tin tình báo, kinh ngạc nói: “Lý Hạo này, vừa mới đi ra ngoài một chuyến, liền chạy đi xem hổ... Để làm gì?”
Một bên, Vu Khiếu cũng thầm mắng một tiếng.
Chạy cái gì mà chạy?
Không ngoan ngoãn trở về vẽ tranh, chạy đi xem hổ, quá nhàn rỗi à?
“Chắc là do Vương Minh rủ rê đó mà...”
Vu Khiếu giải thích một câu, hiện tại y không hy vọng ánh mắt của Hồ Thanh Phong nhìn chăm chú quá nhiều trên người Lý Hạo, nhanh chóng chuyển đề tài nói: “Hôm nay Lý Hạo nói với ta, trong vòng ba ngày tới Hầu Tiêu Trần nhất định sẽ xuất quan!”
“Hừ!”
Hồ Thanh Phong hừ lạnh một tiếng: “Cái gọi là bế quan của hắn, ta xem chỉ là ngụy trang mà thôi, nói không chừng đã sớm xuất quan rồi.”
Vu Khiếu không biết nói gì.
Cũng chưa chắc!
Hầu Tiêu Trần, có lẽ trong người thật sự có vết thương, nếu không thì đã sớm ăn Lý Hạo rồi, hiện tại dưỡng thương, chắc cũng là vì ăn Lý Hạo tốt hơn.
Hồ Thanh Phong không nói gì nữa, chỉ là đang suy nghĩ.
Rất nhanh lại nói: “Lý Hạo kia, nguyện ý giao máu ra sao?”
“Đúng vậy!”
Vu Khiếu cười nói: “Hắn nào dám nói không, huống chi, tên kia cái gì cũng không hiểu, ta vừa nói ta đến từ tổng bộ, nhìn biểu tình kia của hắn, so với nhìn thấy cha ruột còn nhiệt tình hơn, ý nghĩ của Hầu Tiêu Trần, chắc hắn cũng không hiểu được.”
Hồ Thanh Phong gật đầu.
Cũng như nhau cả.
Trong mắt của Tuần Dạ Nhân, cường giả của tổng bộ đương nhiên là đáng để kính trọng, toàn bộ Tuần Dạ Nhân của Ngân Nguyệt, chắc cũng chỉ có mấy lãnh đạo mới mơ hồ hiểu được một ít tâm tư của Hầu Tiêu Trần.
Y không nói gì nữa, Vu Khiếu cũng đã nói, Lý Hạo cần một hai ngày mới có thể cung cấp đủ máu trong tim, máu bình thường, Vu Khiếu không muốn.
Đối với điểm này, Hồ Thanh Phong không cảm thấy có gì không ổn.
Có thể lấy được máu trong tim, vậy thì quá tốt rồi.
......
Bạch Nguyệt thành.
Phía nam thành phố, trong một sân nhỏ.
Hạ Dũng sờ sờ bộ râu dài, nhìn người trước mắt, nhíu mày nói: “Nhìn hổ rồi? Là con hổ bị bắt... Cảm ngộ hổ thế? Nhưng ta thấy rất hack, Lý Hạo kia không bá đạo như thầy của hắn, không điên cuồng ngoài ta không còn ai như Viên Thạc, chỉ sợ rất khó để ngộ hổ thế!”
Ý nghĩ đầu tiên của lão là ngộ thế.
Tuy nhiên, gần như không thể.
Thế, cũng phải nhìn vào đó người nào.
Cũng không phải lão chưa từng tiếp xúc qua Lý Hạo, cho dù có chút tâm tư nhỏ, cũng không giống Viên Thạc, tiểu tử này quá trẻ, hơn nữa vẫn còn được bảo hộ, bị đè nén, muốn cảm ngộ thế bá đạo của mãnh hổ, cơ hồ không có khả năng.
Nhìn nhiều cũng vô ích thôi!
Huống chi, lại là một con hổ bị giam cầm, như thế lại càng không thể.
Hạ Dũng cười một tiếng, lắc đầu: “Trẻ con chính là ngây thơ, cho rằng nhìn hổ, nhìn cự hùng, à có thể cảm ngộ thế rồi? Ngũ Cầm thế không đơn giản như vậy.”
Lão không nói thêm gì nữa, khoát tay nói: “Đi đi, nhớ kỹ, chỉ là trông từ xa thôi, đừng tùy tiện nhúng tay vào chuyện gì. Hầu Tiêu Trần còn ở trong thành, cũng không phải đã chết, đừng ngốc nghếch như những người khác, nếu lúc này làm chút gì đó, cho dù có thể đắc thủ, thì một khi Hầu Tiêu Trần xuất quan, không ai có thể chạy thoát?”
Chuyện của Lý Hạo, lão cũng hiểu được một chút.
Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật cũng tốt, hay là Huyết Thần Tử cấp độ Húc Quang cũng được, lão không có quá nhiều hứng thú.
Mặc dù có tốt hơn nữa, nhưng nếu không có cũng chả sao.
Lúc này, nếu có ai đánh chủ ý với Lý Hạo, thì đó chính là đánh cuộc, giờ phút này Hạ Dũng lão cũng không có hứng thú vì một chút đồ nhỏ mà đi đánh cuộc, lão vốn làm huấn luyện viên hoàng thất, lão không quá thiếu những bảo vật này.
Nhiều hơn hay là thiếu đi một chút cảm ngộ cùng chỉ điểm cho con đường phía trước.
......
Khắp nơi đều có người đang thảo luận chuyện của Lý Hạo.
Tên này chạy đến xem hổ một lần, mà đã khiến rất nhiều người suy đoán, cũng có không ít người cảm thấy hắn có thể cảm ngộ được thế của mãnh hổ, nhưng cũng không quá coi trọng.
Phàm là người quen biết Viên Thạc thì đều biết hổ thế của Viên Thạc là như thế nào.
Đó là vua của sơn lâm chân chính!
Hổ thế, đó là sau khi Viên Thạc quét ngang Ngân Nguyệt mới cảm ngộ được, sau khi lão đấu mấy chục võ sư nổi tiếng, mới chân chính cảm ngộ được hổ thế, cảm ngộ được sự bá đạo trong đó.
Lý Hạo bây giờ... Còn kém xa!
Hổ con cũng chưa chắc được.
......
Tuần Dạ Nhân.
Lý Hạo lại bước vào cửa lớn, khuôn mặt tươi cười, lúc này đã thu lại sự tức giận, gần như toàn bộ dung nhập vào trong hổ thế, thoạt nhìn hắn nhu hòa hơn, tất cả cảm xúc đều bị con hổ kia nuốt vào.
Khi Hách Liên Xuyên gặp lại Lý Hạo, có chút kinh ngạc, cũng có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì Lý Hạo của lúc này cho y một cái cảm giác thật sự rất tinh khiết.
Giống như một tiểu tử sinh viên thực sự.
Lý Hạo của lúc trước, cảm giác còn có chút ý tứ ngụy trang, nhưng giờ phút này, Lý Hạo lại cười, nụ cười cảm giác giống như thật sự phát ra từ nội tâm.
Lúc này Hách Liên Xuyên cũng cảm thấy nhìn không thấu được Lý Hạo, y khẽ nhíu mày, nhưng lại liền giãn mày, mở miệng nói: “Hồ Định Phương lại đưa tin tức tới, để ta bảo vệ tốt ngươi. Hôm nay ngươi nói chuyện, hắn nghe được, bảo ngươi cẩn thận một chút, mặt khác ngươi tránh xa Vương Minh một chút, đó chính là một cái hố thần!”
Lý Hạo nở nụ cười.
Suy nghĩ một chút rồi nói: “Bộ trưởng cảm ơn hắn thay ta, nhưng chuyện của ta không cần Hồ tướng quân quan tâm.”
Hắn suy nghĩ một chút lại nói: “Hồ tướng quân ở chỗ ta phí tâm tư cũng vô dụng thôi, chỉ cần lão sư cảm thấy không thành vấn đề, vậy thì không thành vấn đề. Thông qua ta để cảm hóa lão sư, không phải là một lựa chọn tốt ... Hắn đã giúp ta quá nhiều, những chuyện đó chỉ là công việc của ta, ta không muốn qua ta lại ảnh hưởng đến lão sư.”
Hách Liên Xuyên cười nói: “Làm sao vậy? Điều này không tốt?”
“Không phải là không tốt, mà chỉ là không cần thiết.”
Lý Hạo nói xong, lại mở miệng nói: “Bộ trưởng, hai ngày nữa ta muốn đi xem biển, Bộ trưởng có hứng thú đi cùng ta hay không?”
Biển?