"Để ta đi, ta quên tên của quán đó là gì rồi, nhưng nhớ rõ phương hương, cũng không xa lắm, chờ ta một lát nhé, ta sẽ trở lại ngay."
Vu Khiếu nói xong bèn muốn đi ra ngoài, lão Hoàng cười nói: "Hay là ta đi cùng ngươi, dù sao cũng không có chuyện gì làm."
Như vậy sao được!
Vu Khiếu đương nhiên không muốn đi cùng người này, lão Hoàng mạnh hơn cả y, thực lực Tam Dương đỉnh phong, trong tổ năm người lần này, Hồ Thanh Phong mạnh nhất, hai vị khác đều là Tam Dương đỉnh phong, còn có một nữ Tam Dương hậu kỳ, Vu Khiếu y là yếu nhất.
Lão Hoàng đi, mình còn xơ múi được gì nữa?
"Không cần!"
Vu Khiếu khoát tay: "Ngươi chờ ở đây, bọn Hồ lão đại không chừng sẽ trở lại ngay, thấy chúng ta đều không tại, không chừng sẽ nổi giận."
"Vậy được."
Lão Hoàng cũng không bắt buộc, chỉ nhắc nhở: "Mua rượu thì mua rượu, ngươi cũng đừng gây sự!"
"Sao có thể chứ!"
Vu Khiếu cười ha ha, lão Hoàng lại nhắc nhở: "Ta nói nghiêm túc, sở thích của ngươi cũng không phải không ai biết, muốn làm loại chuyện này thì cứ bỏ ra ít tiền, sẽ có vô số phụ nữ đích thân dâng tới cửa, đừng có nửa đường làm loạn... Nơi này cũng không phải hỗn loạn địa khu, trong thành còn có một tôn Đại Thần đó!"
Vu Khiếu này có vài sở thích không ra gì.
Tỉ như... chui vào trong nhà của những phụ nữ đàng hoàng, để làm chuyện...
Không phải là chưa xảy ra chuyện, Tuần Dạ Nhân thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là tên này thường không dám làm trước mặt mọi người, một số hỗn loạn địa khu, rất loạn, đại chiến thường xuyên bộc phát, tên dê này làm bậy ở những chỗ này mấy lần, lão Hoàng biết rõ.
Nhưng dù sao thực lực của Vu Khiếu không yếu, hơn nữa quan hệ với y khá tốt, nên y cũng một mắt nhắm một mắt mở, không báo cáo, dù sao hỗn loạn địa khu có hôm nay không có ngày mai, siêu năng hỗn tạp, rất loạn, ai cũng không biết rốt cuộc do ai làm loại chuyện này.
Vu Khiếu vội nói: "Lão Hoàng, sao ta lại làm thế! Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao? Nơi này là Ngân Nguyệt, cũng không phải loạn khu!"
"Ừm, ngươi biết là được!"
Lão Hoàng không nói gì thêm, Vu Khiếu cười cười, cũng không nói thêm, đứng dậy rời đi.
Chờ y đi, lão Hoàng khẽ nhíu mày.
Kẻ này sao hôm nay lại vội vã như vậy, nhiều lần nhìn đồng hồ treo tường, hình như đang rất gấp.
Nơi này là Bạch Nguyệt thành, là thủ phủ của Ngân Nguyệt.
Chẳng lẽ thật sự tinh trùng lên não?
Y có chút bất an, lại có chút đau đầu, loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, Tuần Dạ Nhân dù sao vẫn là cơ quan coi trọng chính nghĩa, nếu chuyện do Vu Khiếu làm bại lộ, chắc chắn sẽ có người trừng trị!
Không nói những cái khác, mấy tên biến thái tổng bộ không ngại tiện tay giết chết y, hoặc là thiến y.
"Gã không ngu xuẩn đến mức đó chứ?"
Lão Hoàng thầm nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư.
...
Thời gian, trong chớp mắt đến 6 giờ.
Đã đến giờ tan tầm.
Ngọc tổng quản ở sát vách, nghe thấy tiếng động, tiếng đóng cửa vang lên, tiếp đó chính là tiếng khóa cửa, nàng không ra ngoài, chỉ yên lặng nghe.
Thật đúng giờ!
Còn chính xác hơn cả đồng hồ báo thức.
Không sớm, cũng không trễ một phút nào, Lý Hạo này sống chả khác robot.
"Tan làm rồi, ngày mai gặp!"
Ngoài cửa, Lý Hạo chào tạm biệt, trên mặt tươi cười vui vẻ, lại một ngày trôi qua, trải qua thêm một ngày, tiền lương tới tay, tâm tình không tệ.
Đi đến đầu bậc thang, Hách Liên Xuyên vừa từ trên lầu xuống. Nhìn thấy Lý Hạo, khẽ gật đầu.
Lý Hạo cũng gật đầu, tiếp tục xuống lầu.
...
Cất bước ra khỏi cổng lớn tổng bộ Tuần Dạ Nhân, Lý Hạo thở hắt ra, gương mặt tươi cười rạng rỡ, lại là một ngày tươi đẹp!
Đối diện tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Gần đây luôn có người nhìn chằm chằm bên này, trên thực tế cũng không phải bí mật quan sát, mà là quang minh chính đại chờ ở đối diện, những người này cũng không phải chờ Lý Hạo, mà là chờ Hầu Tiêu Trần xuất quan, để thông báo sớm cho các phe thế lực.
Nhìn thấy Lý Hạo...
Một vài người đang uống trà, có người dở khóc dở cười: "Đệ tử này của Viên Thạc ấy à, ta ở nơi này nhìn hai ngày, hai ngày qua hắn đều đúng giờ đi làm, đúng giờ tan sở, một phút không nhiều, một phút không ít, còn chính xác hơn đồng hồ, thấy thấy hắn đi ra ngoài, ta biết sáu giờ đúng rồi."
Đối diện, những người đang uống trà với họ cũng cười: "Đây chắc là tự hạn chế của võ sư?"
"Ha ha ha, có lẽ vậy. Vẫn rất thú vị, không phải sao?"
"Cũng đúng, Tuần Dạ Nhân bên này quá không thú vị."
Mấy người trò chuyện, cười ha hả nhìn Lý Hạo rời đi, đều khẽ lắc đầu.
Ở đâu ra hiếm thấy!
...
Cửa chính, Lý Hạo cũng mặc kệ đối diện.
Đối diện đều là tôm cá nhãi nhép, mấy chùm sáng nhỏ, yếu ớt gần như nhìn không thấy, Tuần Dạ Nhân cũng biết đối diện có siêu năng giả, nhưng cũng không ai quan tâm, đều do một vài phe phái tới theo dõi, quang minh chính đại theo dõi, cũng không ai cố ý xua đuổi.
Lý Hạo đi dọc theo con phố, thẳng về phía trước.
Nơi này cách Tuần Dạ Nhân quá gần, không có nguy hiểm, phải đi tối thiểu chừng mười phút, mới có thể gặp được gì đó.
Hai ngày này, hắn luôn vừa đi vừa quan sát.
Con đường đến toà nhà dành cho nhân viên của Tuần Kiểm Ti, có ba khu có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.