Trừ Viên Thạc, trên đời còn võ sư mạnh đến thế sao?
Bản thân là Tam Dương trung kỳ, nhưng khi đối phương áp sát đánh cận chiến, lại gần như không có cơ hội phản kích, phương thức chiến đấu của Lý Hạo khá giống Viên Thạc, cực kỳ giống, đó chính là chiếm cứ ưu thế, chiếm cứ thế công, đó là bắt đầu chiến đấu, cũng là kết thúc chiến đấu.
Nếu không đánh chết kẻ địch, thì... mình bị người đánh chết!
- Rầm rầm rầm!
Liên tiếp đánh ra trăm quyền, quyền sau mạnh hơn quyền trước, một quyền cuối cùng, thậm chí trực tiếp bộc phát Cửu Đoán Kình. Vu Khiếu cảm nhận được nguy cơ tử vong, gầm lớn, không còn quan tâm đến thân phận bại lộ, hội tụ tất cả mộc năng ở ngực, y không muốn chết!
Y là thiên tài, là Tam Dương trung kỳ, y cảm nhận được sự đáng sợ của một quyền này!
Y thậm chí cảm ứng được, cách đó không xa, một khí tức cường hãn tiếp cận, đó là... Lão Hoàng!
Lão đến rồi!
Lão Hoàng theo dõi ta?
Đương nhiên, giờ y không thèm để ý, y chỉ muốn sống sót, dù bại lộ mọi bí mật, y cũng chỉ muốn tiếp tục sống, ánh mắt của y nhìn về phía sau lưng Lý Hạo, lão Hoàng tới, Tam Dương đỉnh phong, cứu ta!
Giờ khắc này, lão Hoàng theo dõi y, lại thành cọng rơm cứu mạng.
Mà lão Hoàng vừa bước vào hẻm nhỏ, trong mắt mang theo vẻ khó tin.
Lão tới rất nhanh, ngay khi Lý Hạo bộc phát kiếm khí, lão lập tức lao tới đây, rất nhanh rất nhanh, trong cảm giác của lão Hoàng, cộng thêm thời gian phản ứng, cộng thêm đến nơi này, cộng thêm mình đang sững sờ, có lẽ chỉ có 5-6 giây.
Tối đa chỉ có vậy!
Bởi vì lão có chút kiêng dè, Vu Khiếu dường như muốn làm gì đó, mình tùy tiện xuất hiện có thích hợp hay không?
Cho nên trì hoãn chút thời gian.
Nhưng trước sau cũng chỉ điểm thời gian này mà thôi.
Lão thấy một nắm đấm, như móng vuốt của mãnh hổ, cũng giống một thanh kiếm, còn có chút giống sóng biển...
Lão cũng không nhận ra được đây là quyền pháp gì?
Lão chỉ nhìn thấy một quyền kia, trong nháy mắt phá nát mặt nạ của Vu Khiếu, dưới một quyền này, phòng ngự mộc năng trước người của Vu Khiếu lập tức bị đánh chia năm xẻ bảy, một quyền này trực tiếp đánh xuyên Vu Khiếu!
Vu Khiếu đóng mở miệng, cứ như đang cầu viện mình.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, giọng nói của Lão Hoàng vang lên.
Sắc mặt của lão tái nhợt, có chút sợ hãi, cũng có chút phẫn nộ.
Người này... là Lý Hạo sao?
Hắn đánh chết Vu Khiếu!
Đúng vậy, khi Vu Khiếu bị một quyền đánh xuyên người, trái tim cũng có thể nhìn thấy, lập tức vỡ nát, lão biết, Vu Khiếu không thể sống, dù đối phương là cường giả Mộc hệ, cũng không thể sống.
Chỉ có tử vong mới là kết cục!
Vu Khiếu là Tam Dương trung kỳ, bị người đánh chết ngay trước mắt mình.
Lão phẫn nộ, nổi nóng...
Trừ cái đó ra, chỉ có rung động và không dám tin.
Người này là Viên Thạc giả dạng sao?
Người trước mắt này, không phải Lý Hạo, mà là Viên Thạc?
Đương nhiên, cho dù là Viên Thạc, lão cũng không sợ, chiến tích đỉnh phong của Viên Thạc là giết Tôn Nhất Phi hậu kỳ, mà lão là cường giả Tam Dương đỉnh phong.
Bịch vang một tiếng, trên không trung bỗng một thi thể rớt xuống.
Lý Hạo quay đầu nhìn về phía người đàn ông tóc vàng, đây chính là người mà hắn từng thấy.
Tới rất chậm, chậm hơn một chút so với dự kiến.
Thi thể rơi xuống chính là vị Phong hệ vừa bị giết, cho tới giờ khắc này, đối phương mới rơi xuống xuống.
Trên nắm đấm của Lý Hạo toàn là máu, có chính hắn, cũng có Vu Khiếu.
- Tí tách...
Máu nhỏ giọt xuống từ trên nắm tay.
Lão Hoàng nhìn về phía Lý Hạo, trong mắt mang theo một chút phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Ngươi dám giết Tuần Dạ Nhân..."
- Vù!
Tiếng xé gió vang lên, Lý Hạo lao thẳng về phía người này.
Tam Dương đỉnh phong?
Rất mạnh rất mạnh!
Nhưng ngọn lửa trong, hình như vẫn chưa tắt.
Đã đến... vậy cũng đừng đi.
Trong nháy mắt, trong tay của Lý Hạo xuất hiện một thanh kiếm, một thanh tiểu kiếm, không sáng bóng như Địa Phúc Kiếm, có chút ảm đạm, Tinh Không Kiếm.
Trong nháy mắt, Lý Hạo khí huyết sôi trào, tinh khí thần dung nhập vào trong Tinh Không Kiếm.
Hắn biết trong trạng thái bình thường, dù mình cường thế đánh chết Vu Khiếu, cũng sẽ không là đối thủ của người này, thời khắc này tối đa mình chỉ tương đương với thực lực nhất thần xuất của Viên Thạc.
Ngày đó lão sư đánh chết Tôn Nhất Phi, là đệ nhị thần xuất, mới miễn cưỡng đánh chết Tôn Nhất Phi, còn bản thân bị trọng thương.
Người trước mắt tuyệt đối không thể yếu hơn Tôn Nhất Phi.
Cho nên... không cần Huyết Đao Quyết, căn bản không thể địch nổi người này.
Thế nhưng có liên quan gì chứ?
Huyết Đao Quyết bộc phát, giờ Lý Hạo hóa thành mãnh hổ, đỏ như máu, hỏa diễm phần thiên.
"Tâm Hỏa Viên?"
Đây là ý nghĩ đầu tiên của lão Hoàng, Viên Thạc đánh chết Tôn Nhất Phi, nổi danh nhất chính là chiêu này, nhưng... sao người này lại giống một con mãnh hổ?
Ý nghĩ thứ hai đây là Huyết Đao Quyết mà Viên Thạc từng dùng qua?
Tuần Dạ Nhân có ghi lại việc này.
Người này rốt cuộc có phải Viên Thạc hay không?
Hai suy nghĩ lập tức hiển hiện trong đầu, Lý Hạo đã đến trước mắt, lão Hoàng hừ lạnh một tiếng, ngươi cho rằng ta là Vu Khiếu?
Trong nháy mắt, một cây trường thương hiển hiện.
Trường thương màu vàng!
Một thương đâm ra, Kim hệ chi lực sắc bén lập tức bộc phát, hai bên vách tường trong nháy mắt hiện ra vô số cái hố, trực tiếp bị vỡ tan bởi luồng khí sắc bén này.
Trên thân của Lý Hạo, nội kình tràn vào Tinh Không Kiếm, lực phòng ngự giảm mạnh.
Trong nháy mắt, bị vô số bị vô số hào quang màu vàng tổn thương, ngay lập tức đồng phục tuần kiểm bị nhuộm thành màu đỏ như máu.