Tam Dương đỉnh phong cũng không phải là hàng giả.
Lão không phải Vu Khiếu bị đánh cho choáng váng, chiến lực vẫn mạnh mẽ như trước, sau một tiếng ầm vang, Lý Hạo bị đánh bay ra ngoài như một con búp bê vải rách, trên người toàn là máu!
Sắc mặt của Lão Hoàng trắng bệch, vô cùng điên tiết.
Thằng ranh này vẫn chưa chết sao?
Mà vào lúc này, Lý Hạo ngã nhào trên đất lập tức bò lên, không ngừng ho ra máu, nhưng lại vẫn tươi cười.
Trong nháy mắt, một thanh kiếm đầu hổ màu lửa đỏ hiện ra.
Thanh kiếm này mang theo lửa giận hừng hực!
"Trảm!"
Lại một tiếng gầm thét, một kiếm chém ra, vạch phá thương khung, Phi Điểu Thuật vận chuyển, Lý Hạo đột ngột bay nhào tới, cứ như bạch ngân chiến sĩ chém về phía thương khung, mọi kẻ địch trước mặt ta, đều sẽ bị ta chém nát!
Ai cũng không ngoại lệ!
Lão Hoàng sợ hãi, vội vã lùi lại.
Tên điên này... lão rất không muốn chiến đấu với người này.
Mà vào đúng lúc này, một vòng lửa đang bùng lên phía sau lão, lão Hoàng biến sắc, mà Lý Hạo cũng biến sắc, mang theo chút nổi nóng, mang theo chút phẫn nộ không thể phát tiết.
"Giết!"
Tốc độ của hắn lại bạo phát, càng nhanh ba phần, mang theo điên cuồng, trảm kích một kiếm!
Phía sau của Lão Hoàng, Hách Liên Xuyên hơi biến sắc.
Nhưng cũng không dừng lại, một thương đâm vào sau lưng của lão Hoàng, lão vô cùng hoang mang, nhưng... không có thời gian suy nghĩ!
Lão Hoàng hoàn toàn đổi sắc, chỉ đắn đo trong khoảnh khắc, lựa chọn trực tiếp đối đầu Lý Hạo!
Lão cảm thấy nguy hiểm từ phía sau còn lớn hơn so với Lý Hạo nửa tàn phế ở phía trước, cho nên lão lựa chọn chính diện nghênh kích Lý Hạo.
Một cây trường thương lại hiện ra, trong nháy mắt hóa thành mười cây, một trăm cây...
Mà trong chớp mắt này, một vòng u mang lấp lóe, Lý Hạo trực tiếp xuyên qua rừng thương, cơ thể bị đâm thủng rất nhiều lỗ máu, vẫn hung hăng chém ra một kiếm này!
- Phốc phốc!
Một kiếm giết ra, sắc mặt của Lão Hoàng lại thay đổi, nhưng áp lực cực mạnh phía sau khiến lão không thể lui nữa, lão nổi giận gầm lên, muốn đấm tiếp, lại bị đoản kiếm đâm xuyên đầu lâu!
Nắm đấm vẫn vung ra, mang theo ánh chiều tà sau cùng, một quyền đánh bay Lý Hạo.
Lý Hạo bay ngược ra ngoài và đập mạnh xuống đất, vô thanh vô tức, cứ như đã chết.
Sau lưng, một cây trường thương đâm xuyên lão Hoàng, Hách Liên Xuyên cứ như vung rách, hất lão Hoàng ra, nhìn thoáng qua chiến trường... trong mắt chỉ còn lại kích động không thể xoá nhoà!
Y tới không chậm, trước sau chỉ khoảng 20 giây.
Đây là thời điểm giao hẹn giữa y và Lý Hạo, ngắn thì 10 giây, chậm thì 30 giây.
Y đã gắng sức đuổi đến sớm nhất có thể.
Nhưng thảm trạng này hiện y bàng hoàng.
Vu Khiếu chết!
Dưới mặt đất, còn có mấy thi thể nát vụn, còn kẻ vừa bị y tiêu diệt, y cũng quen. Đó là một người trong tổ năm người, tên là Hoàng Kiệt, Tam Dương đỉnh phong, cường giả Kim hệ, chuyên công kích.
Dù trong tay y cầm Hỏa Phượng Thương, trong thời gian ngắn cũng chưa chắc có thể hạ gục đối phương.
Y sở dĩ có thể liên thủ với Lý Hạo bức tử đối phương... bởi vì lúc y đến, thực lực của Hoàng Kiệt nhiều nhất chỉ còn lại năm thành, tuyệt đối sẽ không vượt quá năm thành!
Trong tình huống như vậy, đương nhiên không thể nào là đối thủ của Hách Liên Xuyên cầm Hỏa Phượng Thương.
Mà kẻ bức Hoàng Kiệt đến mức này, lại chính là Lý Hạo! Là một vị võ sư đã chém giết một vị Tam Dương trung kỳ!
Hách Liên Xuyên biết, người đều do Lý Hạo giết.
Bởi vì trên thân của tất cả người chết, không phải kiếm mang chính là hổ thế không cách nào che giấu.
Đây là thủ đoạn của võ sư!
Đây cứ như lần đầu tiên y quen biết Lý Hạo, lúc này y thậm chí không định đi nhìn Lý Hạo, y không biết Lý Hạo còn sống hay không, hình như hoàn toàn không nhúc nhích, y khó nén kích động trong lòng.
Kẻ này... thật sự là Lý Hạo, mà không phải Viên Thạc?
Viên Thạc làm đến bước này, y không nghi ngờ.
Nhưng Lý Hạo có thể sao?
Ở phía xa, từng quầng sáng bộc phát, đó là có siêu năng giả nhanh chóng tới gần, tuyệt đối không thể để người khác thấy cảnh này, bằng không thì không thể nào giấu diếm chuyện của Lý Hạo.
Kiếm ý cùng hổ thế rõ rệt như vậy, ngu cũng có thể nhìn ra.
Y lập tức bay lên không, Hỏa Phượng Thương xuất hiện, những siêu năng giả đang lại gần đều dừng bước, bởi vì mọi người nhận ra Hỏa Phượng Thương!
Hách Liên Xuyên gầm lớn: "Cảnh giới! Chuẩn bị chiến đấu! Hồng Nguyệt, các ngươi điên rồi, dám ở trong thành tập kích Lý Hạo, đáng chết, nên giết! Tuần Dạ Nhân, điều động toàn bộ, phong tỏa toàn thành, tiêu diệt cường địch! Thỉnh Hầu bộ trưởng xuất quan!"
Tiếng gầm gừ chấn động thiên địa!
Hách Liên Xuyên gầm thét, Hỏa Phượng bay lượn trên không trung, giờ khắc này, cả tòa thành đều bị kinh động, mọi vị cường giả đều biến sắc.
Hồng Nguyệt?
Điên rồi sao!
Lại gióng trống khua chiêng tập kích Lý Hạo, không muốn sống nữa sao?
Ngay sau đó, tại tổng bộ Tuần Dạ Nhân, một cỗ khí tức cường hãn bay lên, một hào quang lóe lên rồi biến mất, khí tức cường hãn bao trùm thành nam!
Cường giả đến rồi!
Là Hầu Tiêu Trần sao?
Trừ y, hình như cũng không có những người khác, những cường giả tới gần chiến trường kia, nhao nhao biến sắc, không ai dám lại gần.
Sắp xảy ra chuyện rồi!
Hồng Nguyệt điên thật rồi, vài người biết chuyện càng thất kinh, kế hoạch không phải như thế.
Ở nơi xa, Hồ Thanh Phong nhíu mày, Lam Nguyệt bị ngốc sao?
Đã bàn bạc cùng nhau liên thủ đối phó Hầu Tiêu Trần, sao lại ra tay sớm?
Thằng khốn đáng chết!
Trên không, Hách Liên Xuyên đang khá căng thẳng, nhìn về phía dưới, mãi đến khi nhìn thấy một bóng người đang từ dưới đất bò lên, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cực kỳ kích động.
Lý Hạo…. ngươi... rốt cục mạnh đến mức nào?