Lão nhìn Lý Hạo chằm chằm, đây tuyệt đối không phải là thần bí năng, Viên Thạc chưa từng thấy qua loại thần bí năng nào như vậy, ngay cả loại thần bí năng có công dụng điều trị thì khi nhập thể cũng cực kỳ đau đớn.
Chỉ là loại thần bí năng điều trị, sau khi hết đau đớn sẽ cưỡng ép khép lại một ít thương thế.
Nhưng loại này hoàn toàn bất đồng!
Viên Thạc không nói lời nào, lặng lẽ trải nghiệm, kiến thức của lão nhiều hơn so với Lý Hạo, lão phân tích và cảm thụ.
"Khép lại... Uẩn dưỡng... Uẩn thể... Uẩn Thần!”
Trong mắt Viên Thạc lộ ra vẻ kinh hãi mà bằng mắt thường có thể thấy được, thậm chí lão cảm nhận được trái tim vẫn còn một chút tàn phá, còn vết thương đang chậm rãi khép lại.
Thế nhưng... Quá ít.
Do lão quá mạnh!
Chén nước này quá ít, ít đến nỗi vết thương trên trái tim ước chừng 5 cm, giờ phút này khép lại cũng không tới nửa cm, dòng nước ấm gấp 10 lần cũng không đủ!
Hơn nữa, càng về sau càng khó khép lại, nhưng... loại này ... thực sự quý giá, đây là gì?
Thực lực của Viên Thạc cường đại, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật cũng mạnh, lập tức hấp thu toàn bộ dòng nước ấm, hoàn toàn không bỏ sót thứ gì, lão hấp thụ còn chưa đủ thì lấy đâu ra mà tiết ra ngoài.
Hơn nữa hấp thu tinh quang năng tốt hơn so với thần bí năng!
Giờ khắc này, đầu tiên là Viên Thạc có chút chưa thỏa mãn dục vọng, có chút khát vọng, sau đó bỗng nhiên lão thức được cái gì đó, khẽ thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối nói không nên lời, trên mặt vẫn lộ ra một chút tươi cười: "Còn được, nhưng mà thứ này... Em nên giữ nó cho mình! Thanh kiếm của em cũng không đơn giản! Chỉ là loại thần bí năng này rất ít... Em không nên lãng phí, từ từ mà sử dụng."
"Lão sư, có hiệu quả không?"
Lý Hạo thì vẻ mặt chờ mong, không để ý lão sư nói gì.
"Bình thường!"
Viên Thạc cười ha hả nói: "Cứ như vậy đi!”
Lão biết thần bí năng được lưu trữ trên các vật phẩm siêu phàm sẽ không quá nhiều.
Lão đã già!
Hấp thu toàn bộ cũng chưa chắc có hiệu quả gì.
Vậy thì để lại cho tiểu tử này đi!
Mình dùng thì có chút lãng phí.
Giờ khắc này, Viên Thạc muôn vàn tâm tư, thậm chí có chút xúc động... Nếu ở trước kia, có lẽ sẽ muốn có thêm.
Nhưng bây giờ thì quên đi.
Lớn tuổi dễ mềm lòng, hơn nữa biết loại năng lượng này không nhiều, xúc động rất nhanh bị dập tắt
Viên Thạc ơi là Viên Thạc, đừng phá hư ấn tượng lão sư nhân từ của ngươi trong mắt học trò.
"Bình thường sao?"
Lý Hạo nghe vậy có chút thất vọng nói không nên lời, không có tác dụng gì sao?
Không, không!
Tất nhiên có thể là lão sư quá mạnh, chén nước này là quá ít?
Lý Hạo nghĩ đến, không cam lòng, lại vội vàng nói: "Lão sư, lại thêm mấy lần..."
“Quên đi!”
Viên Thạc ngắt lời hắn.
Lý Hạo vẫn không cam lòng: "Lão sư, thầy khẳng định là uống quá ít! Thầy quá mạnh mẽ vì vậy nó không có hiệu quả ... Thầy thử chén nước này nhiều hơn một chút, hẳn là vẫn có chút tác dụng... Hôm trước, con chó nhà em uống một chén, hôm sau lông sáng lên hẳn!”
Lý Hạo khẩn cấp nói: "Thầy uống nước không được thì trực tiếp hấp thu một chút xem! Tối hôm qua em cũng hấp thu, đại khái gấp 10 lần lượng nước vẫn có chút tác dụng..."
Viên Thạc: "..."
Lão cứ như vậy yên lặng nhìn Lý Hạo.
Một con chó... uống rất nhiều?
Tối hôm qua, Lý Hạo hấp thu gấp 10 lần?
Cái gì? Cái quỷ gì vậy?
Giờ phút này, Viên Thạc có chút mơ hồ.
Tiểu Kiếm của Lý Hạo nhỏ như vậy, ẩn chứa thần bí năng bao nhiêu, lão nhắm mắt cũng có thể đoán được.
Thế nhưng... Rốt cuộc Lý Hạo đang nói cái gì vậy!
Thanh kiếm của Lý gia chẳng lẽ thật sự không tầm thường?
Giờ khắc này, Viên Thạc đã không giữ được hình tượng của cao nhân, ho khan một tiếng, giọng nói có chút đè nén lại đến mức trầm thấp: "Em... Tiểu Hạo à, em nói là loại năng lượng này em còn có rất nhiều?”
“Không biết ạ!”
Lý Hạo lắc đầu: "Nhưng tối hôm qua, em hấp thu một ít, cảm thấy thần bí năng chảy ra không giảm đi! Em cảm thấy hẳn là còn có không ít, nói không chừng lão sư hút toàn bộ sẽ có chút tác dụng."
"Không thấy giảm bớt?"
Viên Thạc sờ lên râu, lại nhìn Lý Hạo: "Nước kia chính là em vừa mới tùy tiện ngâm ra?”
“Đúng vậy!”
“......”
Viên Thạc túm đứt một sợi râu, thổi bay đi.
Lão lại nhìn Lý Hạo, ánh mắt có chút biến hóa, thật sao?
Làm sao có thể!
"Lý Hạo... Nếu không... Nếu không em hút một chút cho thầy xem thử?”
Viên Thạc hơi không kiềm chế được động tâm, khi nãy lão muốn giữ lại cho Lý Hạo, nhưng vừa nghĩ đến ngay cả chó cũng được ăn, vậy thì mình cũng không phải là một người tiêu xài hoang phí... Vậy mình sẽ hút thêm một chút nữa cũng không sao?
Lý Hạo thấy lão sư đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy Ngọc Kiếm đưa cho lão sư.
Viên Thạc tiếp nhận Ngọc Kiếm, hơi nhíu lông mày, không cảm giác được khí tức siêu phàm gì!
Trạng thái tự bảo vệ hay là lâm vào ngủ say?
Hoặc là cần Lý Hạo kích thích?
Binh khí trong bài đồng dao xem ra thật sự không tầm thường, có chút khác biệt so với một số vật phẩm siêu phàm mà lão từng thấy trước đây.
"Có thể hút ra được không?"
Viên Thạc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng vận chuyển Thổ Nạp Thuật, một dòng khí ấm mãnh liệt tuôn ra!
"A!"
Viên Thạc rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái đến tận xương tủy, quả thực so với lúc còn trẻ đi tầm hoa vấn liễu còn thoải mái hơn rất nhiều!
Thật nhiều!
Thần bí năng thật nồng đậm!
Thật sự có thể hút ra!
Giờ khắc này, Viên Thạc như thần du thiên địa, cả người đều phiêu phiêu, lão có chút say!
Thần bí năng cường đại mãnh liệt tuôn ra, chảy xuôi vào trong cơ thể lão.
Giờ khắc này, trái tim của lão bắt đầu điên cuồng hấp thu những thần bí năng này.
Mà trong cơ thể lão, không chỉ có một ít nếp nhăn vỡ nát sâu trong mạch máu của trái tim đang nhanh chóng hấp thu, một ít vết thương trên xương cốt cũng đang hấp thu, trên dưới toàn thân lão không chỗ nào không hấp thu cỗ thần bí năng này!
Thân thể của y giống như cực kỳ khát vọng đạt được những thứ này.
Bởi vì lão từng là nhân vật đại tông sư, một võ sư sắp tấn thăng Đấu Thiên.
Mà điều này cũng đại biểu cho vết thương ngầm mà lão lưu lại rất nhiều.
Sung sướng đê mê!
Giờ khắc này, Viên Thạc đã quên mất chính mình muốn chừa lại cho Lý Hạo, lão quá khát vọng những thần bí năng này, đây là tiên đan linh dược!
Hút một chút, hút thêm một chút nữa, ta sẽ hút thêm một chút...
Trong lòng hiện ra ý niệm như vậy.
Một lát sau, Viên Thạc lấy tâm tính siêu nhiên của đại tông sư, đột nhiên bừng tỉnh, trong nháy mắt tỉnh ngộ.
Viên Thạc có thể khôi phục tâm tính bình tĩnh trong trạng thái này quả thực siêu phàm!
Một tay lão cầm Ngọc Kiếm, một tay nắm chặt, bình phục chấn động trong lòng.
Ánh mắt lão nhìn về phía Lý Hạo hoàn toàn thay đổi, đột nhiên lạnh lùng nói: "Phiền toái của em có thể lớn hơn tưởng tượng! ”
“......”