TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 628: Mắt mù rồi (4)

Lý Hạo không nói chuyện, nơi đây không tư có cách nói chuyện của hắn.

Nhưng mà, hắn không nói chuyện, sau khi Chu thự trưởng chào hỏi xong Hầu bộ trưởng, lại chào hỏi Ngọc tổng quản, Hách Liên Xuyên, ngay sau đó, trong hình huống Lý Hạo có chút bất ngờ, vị lão nhân kia nhìn thoáng qua Lý Hạo, gật đầu cười: "Lý Hạo đúng không? Thanh niên tài tuấn, đệ tử Viên Thạc, nghiêm sư xuất cao đồ, Viên Thạc năm đó ở Ngân Nguyệt cũng là thanh danh nổi bật, ngày nay đệ tử của lão đều đã thành tài, cũng là tin vui của thành Ngân Nguyệt."

Lý Hạo hơi ngẩn ra, vẫn là rất nhanh nói: "Đại nhân khen nhầm rồi!"

"Hài tử không tệ!"

Chu thự trưởng nở nụ cười, không nói thêm nữa, cất bước đi về phía trước, dẫn theo mấy người vào cửa.

Lý Hạo hơi nhướng mày, cũng không nói thêm cái gì.

Tên của mình, xem ra ngược lại đã truyền ra ngoài.

Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Một bên, Hách Liên Xuyên lần nữa truyền âm: "Lão nhân này, đối với ta cũng không khách khí như vậy, đối với ngươi ngược lại là rất khách khí, phải chăng năm đó bị sư phụ ngươi đánh qua?"

"..."

Lý Hạo im lặng.

Lão sư ta chỉ đánh võ sư, vị này chính là văn nhân, đánh cái rắm a.

Về phần đối phương có phải là cường giả hay không... Lý Hạo nhìn thoáng qua cũng không thấy quang đoàn, không phải siêu năng giả, cũng không ẩn giấu thực lực, về phần phải hay không phải là võ sư, nhìn bộ dạng lỏng lẻo của nước da kia, cũng không quá giống.

Lão sư ta đánh lão làm cái gì?

Không để ý đến Hách Liên Xuyên, Lý Hạo cùng mọi người đi vào Hành Chính Tổng Thự, nơi đây rất trống trải, trong đại sảnh người cũng không tính quá nhiều.

Nhìn thấy mọi người, những người kia cũng là nhao nhao tránh đi, nhường ra một lối đi.

Siêu năng, ngược lại là có.

Lý Hạo giống như hiếu kỳ, nhìn chung quanh, thấy được một chút quang đoàn, nhưng mà không tính quá mạnh mẽ, lầu hai giống như có hai ba vị Nhật Diệu, cũng coi như không tệ, nhưng hôm nay Lý Hạo đã giết qua Tam Dương, cũng không quá để ý.

Hành Chính Tổng Thự To như vậy, nếu như là chỉ có mấy vị Nhật Diệu, tọa trấn nơi đây, đích xác là đánh mất quyền nói chuyện.

Lầu ba bên đó, giống như có mấy cái quang đoàn lớn hơn.

Thậm chí có cấp độ Húc Quang!

Lý Hạo ngược lại không cảm thấy là người của Tổng Thự, có thể là những cái cơ cấu khác, thậm chí là Hồ Thanh Phong người mà chưa từng gặp qua, dẫu sao lần này bốn phương hội đàm, đối phương nhất định sẽ tới.

Lý Hạo có một đôi tuệ nhãn, những người này rất khó giấu giếm được ánh mắt của mình.

Giờ phút này, Lý Hạo lại không tự chủ được nhớ tới một chuyện.

Thời điểm hắn ở Phòng Cơ Yếu, từng xem qua một chút ghi chép, lúc đó có người đã gặp Hồng Ảnh, lại là rất nhanh bị mang đi, hoặc là bị chết bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng sau khi vào Tuần Dạ Nhân liền có thể gặp được.

Nhưng cho tới hôm nay, hắn cũng chưa bao giờ gặp những người này.

Những người này phải chăng cũng giống như mình, cũng có thể thấy những quang đoàn này?

Nếu là có thể... vậy cường giả ẩn giấu thực lực, đã thành trò cười!

Nhà ai giấu cường giả gì, để những người này đi nhìn một cái, tự nhiên có thể phát hiện.

"Những người kia... Đến cùng đi đâu?"

Lý Hạo có chút tò mò, hắn thật ra vẫn muốn hỏi, chính là không có cơ hội, cũng không có cớ tốt để hỏi.

Vương Minh tên kia, hiển nhiên là không biết tình huống này.

Lý Hạo liếc qua Hách Liên Xuyên, có lẽ vị này biết rõ một chút.

...

Mấy người đi bộ lên lầu.

Cũng không ngồi thang máy, lầu ba không cao, hơn nữa Lý Hạo cũng phát hiện, cường giả đều không quá ưa thích ngồi thang máy, có lẽ là lo lắng không gian nhỏ hẹp sẽ bị người đánh lén.

Lầu 3.

Từ thang lầu đi lên, vào cửa chính là một cái phòng khách nhỏ, giờ phút này, có chút nhân viên công tác đang chờ đợi.

Phía trước phòng khách nhỏ, mới là một cánh cửa lớn, đằng sau là phòng hội nghị của cuộc hội đàm lần này.

Mấy vị nhân viên công tác ở cửa ra vào, Lý Hạo nhìn lướt qua, đều là siêu năng giả, một vị Nhật Diệu cùng với 5 vị cấp độ Nguyệt Minh, hiển nhiên, Hành Chính Tổng Thự cũng tương đối coi trọng.

"Hầu bộ đến!"

Chu thự trưởng mở miệng, cửa lớn mở ra.

Trong phút chốc khi cửa mở...

Lý Hạo cảm thấy chính mình bị mù rồi!

Hắn rất hiếu kỳ, cho nên phúc chốc khi cửa mở ra, hắn thoáng nhìn bên trong, kết quả... Hắn cảm thấy mắt chó của chính mình cũng mù.

Nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Lý Hạo lập tức cúi đầu, lau khô nước mắt.

Hắn muốn khóc!

Giờ khắc này, hắn rất muốn khóc.

Khốn kiếp!

Cùng lúc khi khóc, hắn rung động trợn tròn mắt, thậm chí hắn cũng bối rối.

Khi hắn nhìn những người phía sau đai môn kia, giống như hôm ấy thấy được Kiều Phi Long...

Một cái, hai cái, ba cái...

Quang đoàn lúc trước đều không thấy, giờ phút này, từng cái lấp lánh làm mù mắt chó của hắn.

Trong đám người, quang đoàn Húc Quang của vị lúc trước nhìn thấy, ngược lại lộ ra không quá bắt mắt.

Lý Hạo hoài nghi mình đang nằm mơ!

Ta ở đâu?

Ta là ai?

Ta phải chăng đã tới nơi không nên tới?

...