Lý Hạo nhìn một hồi, đã có phán đoán đại khái, thật đúng là Tam Dương hậu kỳ, đây đâu phải là kẻ yếu.
Đối phương thăng cấp khi nào?
Lý Hạo nhớ lại một chút, thời gian Mộc Sâm gia nhập Tuần Kiểm Ti kỳ thật không tính là quá dài, khoảng... Hơn 3 năm một chút đi?
Cũng không kém bao nhiêu!
Nói cách khác, vị này cũng chỉ mới thăng cấp siêu năng hơn ba năm.
Hơn ba năm, năm đó thăng cấp từ Phá Bách, đó chính là Nhật Diệu, hơn ba năm đã từ Nhật Diệu trở thành Tam Dương hậu kỳ, tốc độ này cực kỳ kinh người.
Hơn nữa, đối phương không nổi danh chút nào.
Ở trong Bạch Nguyệt thành, chắc cũng không có bao nhiêu người biết hắn, Ngân Thành ngược lại còn nhớ tới vị ti trưởng Tuần Kiểm Ti này, so với Mộc Sâm bây giờ, còn có một ít ký ức.
Ngoại trừ Vương Hằng Cương ra, một nam một nữ khác cũng đều là Tam Dương cảnh, xem thực lực, đều nằm ở giữa Tam Dương hậu kỳ đến đỉnh phong. Tuần Kiểm Ti thế mà lại có mấy vị Tam Dương, còn nhiều hơn cả Tuần Dạ Nhân.
Lý Hạo không có gì để nói nữa!
Nhưng vừa nghĩ đến lão đại của bọn họ, vị Khổng Khiết kia, hắn lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Lại nói tiếp, Tuần Dạ Nhân vẫn mạnh hơn một chút. Tam Dương không nói, ít nhất thì Ngọc tổng quản cũng là Húc Quang, một cái đỉnh ba người, chính là Hách Liên Xuyên có chút mất mặt, xem như là đệ nhất cấp phó, cũng chỉ có vị Chu thự trưởng là ở đây không có chùm tia sáng nào yếu hơn hắn.
Thật đáng thương!
Mấy người ở đây, Vũ Soái, Triệu thự trưởng, Khổng Khiết, Hầu Tiêu Trần đều rất chói mắt. Húc Quang cảnh còn có Ngọc tổng quản, Hồ Thanh Phong.
Mặt khác, bên phía Hồ Thanh Phong, chỉ còn có một vị Tam Dương đỉnh phong cùng một vị Tam Dương hậu kỳ.
Ngoại trừ Chu thự trưởng ra, yếu nhất chính là Hách Liên Xuyên và Lý Hạo.
Lý Hạo cảm thấy, hắn vẫn có thể đối phó với Hách Liên Xuyên ở Tam Dương trung kỳ, cho nên....
Ừm, hắn lại liếc mắt nhìn Hách Liên Xuyên, Hách đại gia quả nhiên yếu nhất.
May mắn đã thăng cấp trung kỳ, bằng không, vẫn là như lời nói lúc đầu, Lý Hạo cảm thấy, hắn không có mặt mũi gặp người.
Đang suy nghĩ về những điều này, đột nhiên, bên tai đến tên của mình.
Lý Hạo ngẩn ra, nơi lớn như vậy mà còn có thể nói đến ta sao?
Hắn lập tức hoàn hồn, lộ ra bộ dạng cung kính nghe giảng.
Nói tới hắn không phải là Hầu Tiêu Trần, mà là Khổng Khiết.
Vị lão đại của Tuần Kiểm Ti này, thanh âm vang dội: “Viên Thạc gần đây đang náo loạn ở Lâm Giang hành tỉnh, hiện tại chắc đã tiến vào khu vực thuộc ba tỉnh phương Bắc, lấy tính cách của hắn, e rằng sẽ ở lại đó một thời gian.”
“Thuật Uẩn Thần của Viên Thạc không giống như một vài phương án cường hóa của võ sư ở Trung Bộ, cảm giác giống như cảnh giới giai đoạn tiếp theo của võ sư, Trung Bộ cũng có võ sư vô cùng cường đại, ví dụ như Hạ Dũng, thay máu ba lần liền có thể so với Tam Dương!”
“Nhưng so với Uẩn Thần pháp của Viên Thạc, ta cảm thấy vẫn còn kém một chút...”
“Hiện tại có không ít người đang nhìn chằm chằm vào Viên Thạc, mà Lý Hạo vốn là đệ tử quan môn của Viên Thạc. Ta đang nghĩ, liệu có nên để cho Lý Hạo đi một chuyến đến ba tỉnh phương Bắc, có lẽ có thể gặp Viên Thạc, nói chuyện với Viên Thạc về một vài chi tiết cụ thể về phương pháp Uẩn Thần. Võ lâm Ngân Nguyệt năm đó hoành hành thiên hạ, hôm nay, một số lão võ sư trong lãnh thổ Ngân Nguyệt vẫn còn, không chỉ như thế, theo ta được biết, Ngân Nguyệt Vũ Vệ quân cũng có một ít Đấu Thiên... Có thể đem phương pháp Uẩn Thần hoàn toàn công khai, thảo luận càng kỹ càng chi tiết, tăng cường chiến lực cho võ sư...”
Giờ phút này, Lý Hạo lập tức bị không ít người nhìn chằm chằm.
Trên mặt của hắn lộ ra một tia khẩn trương, trong lòng lại có chút im lặng, có cần thiết như vậy không?
Cho dù lão sư của ta ở đây, cũng không đấu được các ngươi đi!
Nhóm người này, tâm thực sự đen.
Đương nhiên, Lý Hạo vẫn nhanh chóng mở miệng: “Lão sư ở ba tỉnh phương Bắc sao? Nếu có nhu cầu, ta tùy thời nghe theo mệnh lệnh và an bài, phương pháp Uẩn Thần, chắc hẳn lão sư cũng sẽ không giấu diếm!”
Thật sự muốn cho mình đi ba tỉnh phương Bắc, hình như cũng không tệ.
Nếu thật sự gặp được lão sư... Có muốn chạy trốn cùng lão sư?
Thiên hạ to lớn, vẫn có thể lăn lộn.
Ngược lại Ngân Nguyệt, lúc trước cảm thấy có thể lăn lộn, nhưng bây giờ phát hiện, rất khó lăn lộn. Những người này, một người sâu hơn một người, tình huống này, nói bọn họ vô tâm tạo phản, Lý Hạo có chết cũng không tin!
Chạy sớm, có lẽ cũng tốt.
Giờ phút này Hầu Tiêu Trần lại lên tiếng, cười cười nói: “Việc này không vội, bản thân Viên Thạc cũng không triệt để đi ra khỏi con đường này, chỉ là bắt đầu mà thôi, chờ một chút xem đi! Huống chi, loại người như Viên Thạc, ngươi buông gông xiềng ra, hắn mới có thể đi xa hơn, không kiêng nể gì cả. Nếu cứ vây khốn hắn, ngược lại sẽ hạn chế hắn.”
Khổng Khiết suy nghĩ một chút, gật gật đầu, không nói gì nữa.
Giờ phút này, Triệu thự trưởng mở miệng: “Chuyện của Viên Thạc, tạm thời không vội. Hầu bộ trưởng, vẫn nên thảo luận về công việc của ngươi, khi trước ngươi chưa đến, Hách bộ trưởng không nói bất cứ điều gì.”
Lời này vừa nói ra, Hách Liên Xuyên càng thêm buồn bực.
Lão già này, thật sự khó chịu!
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười: “Thự trưởng mời nói.”
Triệu thự trưởng trầm giọng nói: “Bên Trung Bộ đã vài lần điều động ngươi đi Trung Bộ nhậm chức, nhưng hết lần này đến lần khác, ngươi lại lần lượt cự tuyệt, lấy cớ có thương tích trong người, luôn không muốn đi nhậm chức. Bây giờ, ngươi đã đánh chết Hồng Phát, đó là tồn tại Húc Quang, Hầu bộ trưởng, bây giờ ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích và một câu trả lời, mục đích của ngươi là gì?”
Bầu không khí giống như thoáng cái có chút khẩn trương.
Mà Hồ Thanh Phong cũng có chút khẩn trương, lão già này, như thế nào lại nói trực tiếp như vậy?
Đúng vậy, cuộc đàm phán này, trên thực tế, chính là điều này, chỉ là... Đâu có muốn ngươi nói trực tiếp như vậy đâu!