Ví dụ như "Sư phụ của ta bị lão đánh chết", câu này thật ra đại biểu một loại thực lực, bởi vì có thể bị Viên Thạc đánh chết, năm đó đều là cường giả.
Cho nên, trừ số ít võ sư thật sư xuất danh môn, những người còn lại đều là tò mò.
Cũng hết cách, làm võ sư, còn là võ sư Ngân Nguyệt, ngươi tránh không khỏi người này, cái tên này.
Viên Thạc!
Nếu người này hoàn toàn phế đi, tại Ngân Thành dưỡng lão, thêm vài nữa năm, giang hồ sẽ không còn truyền thuyết của hắn.
Nhưng người ta lại xuất hiện!
Lần này, võ sư toàn bộ trụ sở đều nhìn về phía phía trước cửa chính, nơi đó có một cánh cửa khổng lồ, hoặc là nói môn lâu, người tới tất nhiên muốn tiến đến từ bên kia.
...
Xe lái vào trong rừng.
Lý Hạo mở mắt ra, nhìn về phía trước.
Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy chùm sáng... võ sư thì không thể thấy, nhưng trụ sở hiển nhiên cũng có siêu năng, số lượng không nhiều, có thể dùng để phụ trợ võ sư, có vài siêu năng rất thích hợp phối hợp cùng võ sư.
Ví dụ như hệ phi thiên, hệ dò xét, đây đều là võ sư cần.
Mà Lý Hạo, càng đến gần, huyết khí càng sôi trào.
Cường giả không ít!
Có thế!
Nhiều võ sư như vậy tập trung tại nơi này, cũng gần trăm người đã cảm ngộ thế, giờ phút này tập trung, cũng có một loại áp lực mây đen ngập đầu.
Lý Hạo bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn về phía Ngọc tổng quản, trầm giọng nói: "Có thể đánh chết người không?"
"..."
Tài xế run tay lái, Ngọc tổng quản cũng khẽ nhíu mày.
Lý Hạo trầm giọng nói: "Kẻ thù của sư phụ ta có ở khắp nơi, nơi đây võ sư nhiều như vậy, ta là quan môn đệ tử của người, không thiếu kẻ muốn kiếm chuyện! Nếu chỉ mình ta, ngược lại không quan trọng, nhưng ta không có khả năng vất bỏ danh dự của Ngũ Cầm môn bọn ta!"
"Nếu không, người khác sẽ nói, Ngũ Cầm môn ngươi cũng chỉ có vậy thôi!"
"Quá yếu, ta không hứng thú để ý tới, nhưng nếu có Đấu Thiên khiêu khích ta... ta lại thu tay không được, đánh chết đối phương, không có sao chứ?"
Ngọc tổng quản cũng là võ sư năm đó, đương nhiên biết trong đó hàm nghĩa.
Nàng có chút nhíu mày, mới trầm giọng nói: "Với thực lực của ngươi, trừ vài người, những người khác đều nằm trong khả năng của ngươi, Lý Hạo, luận bàn bị thương cũng không sao. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tới Võ Vệ quân, thật ra dù không phải đồng môn, cũng là đồng liêu, đánh chết đồng liêu, đây cũng không phải là điều mà võ sư theo đuổi!"
"Ta hiện tại còn không phải!"
Lý Hạo lại nói: "Được rồi, như vậy đi, chỉ cần bọn hắn không sỉ nhục Ngũ Cầm môn, sỉ nhục lão sư ta, cùng hạ sát thủ... ta sẽ không cố ý đánh chết người!"
Nói đến mức này, Ngọc tổng quản cũng không thể nói được gì.
Nàng cũng là võ sư nổi danh năm đó, quá rõ ràng những thứ này, nếu Lý Hạo thật sự mặc kệ không hỏi, sẽ đứng không vững ở nơi này, không ai sẽ để ý đến hắn, dù hắn có lão sư lợi hại.
Mà Lý Hạo giờ cũng có chút kích động.
Võ sư rất nhiều!
Thế cũng rất nhiều, dù chưa chắc phồn vinh bằng võ lâm Ngân Nguyệt năm đó, có thể tụ tập nhiều võ sư biết thế như vậy, thật ra ở đây, có lẽ sẽ có một ít thu hoạch ngoài ý muốn.
Gặp thế khác biệt, cảm ngộ Võ Đạo khác biệt.
Đối với thế mà hắn cảm ngộ, có lẽ cũng có trợ giúp.
Nếu trước mặt đều là siêu năng giả, hắn không mấy hứng thú, đều là võ sư, hiện tại cảm giác còn có chút địch ý... nếu thật có can đảm trêu chọc mình, vậy cũng đừng trách mình không khách sáo!
Xe chậm rãi dừng lại.
Một toà môn lâu lớn, hiện ra ở trước mắt.
"Võ Vệ quân!"
3 chữ to, treo ở trên môn lâu, nhìn khí thế phi phàm, nhưng Lý Hạo cũng chỉ nhìn thoáng qua, có thể là Hầu Tiêu Trần viết, nhưng so với 2 chữ Chiến Thiên thành, thì kém xa tít tắp, không cần thiết nhìn nhiều.
Người còn chưa xuống xe, từng luồng từng luồng thế ngập trời, cũng đã không kiềm chế được trào ra bên ngoài.
Phía sau môn lâu, chỉ toàn là màu đen.
hàng trăm võ sư tề tụ!
Lý Hạo đi xuống xe, nhìn thôi cũng cảm nhận được áp lực, võ sư Đấu Thiên không chỉ một người, võ sư đội ngũ trăm người một đội đang nhanh chóng tập hợp, tạo thành phương trận, cho Lý Hạo cảm giác áp bách càng lớn.
Nếu đây là một mớ hỗn độn, ngược lại không có quá nhiều áp bách.
Trước mỗi phương đội, đều có một vị võ sư đang đứng.
Mà phía trước nhất là một tên mập, nhìn có chút quen mặt... Nhìn kỹ, thì trông rất giống Mộc Sâm, chỉ là con mắt càng nhỏ hơn, Lý Hạo nhanh chóng có suy đoán, vậy chắc đó chính là đại ca của Mộc Sâm.
Cũng là phó thủ của Võ Vệ quân, vị phó thiên phu trưởng kia.
"Hoan nghênh Ngọc tổng quản, hoan nghênh Ngũ Cầm môn nhân!"
Mập mạp kia từ rất xa hét lớn, tươi cười vui vẻ.
Ngọc tổng quản cũng xuống xe, sắc mặt thanh lãnh, không nói chuyện.
Lý Hạo cũng giữ chặt nút thắt.
Nghĩ xắn ống tay áo lên.
Giả yếu, giả sợ, cũng phải nhìn địa phương, nhìn thời điểm.
Trước mặt một đám võ sư có thực lực không hơn gì mình mấy, giả yếu là vô nghĩa.
Những người này rõ ràng muốn vả mặt mình.
Hầu Tiêu Trần hiển nhiên hi vọng mình tiến vào Võ Vệ quân, đã như vậy... vậy mình phải vả mặt bọn này mới đúng!
Muốn lẫn vào tốt, nên xuất thủ thì phải xuất thủ.
Lý Hạo cùng Ngọc tổng quản, cùng nhau đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, áp lực càng lớn.
Cảm giác áp bách rất mạnh!
Nơi xa, từng phương đội thậm chí hiện lên cảnh tượng khí huyết ngập đầu, từng vị võ sư, sắc mặt lạnh nhạt, khí huyết dâng trào, siêu năng bình thường đến đây, lúc này chắc cũng không khống chế nổi thần bí năng trong cơ thể.
"Mộc Lâm!"
Ngọc tổng quản hô một tiếng, Mộc Lâm vội vàng chạy tới, cười nói: "Tổng quản tới, không nghênh đón từ xa, thứ tội thứ tội!"
"Giờ này mà cả đội còn thao luyện sao?"
"Vâng, các huynh đệ nhất định phải luyện thêm, cũng đành chịu, cản cũng cản không được!"
Mộc Lâm đáp, nhìn về phía Lý Hạo, cười nói: "Lý Hạo đấy à? Nghe danh đã lâu, đệ tử cuối cùng của Ngũ Cầm môn, đệ đệ ta cũng thường xuyên nhắc tới ngươi, là một nhân tài, lần đầu gặp mặt, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt!"
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Không nói chuyện, chỉ nhìn về phía những võ sư đằng sau.
Các võ sư cũng đang nhìn Lý Hạo, cho Lý Hạo lực áp bách càng lớn.