Cái gì là mấu chốt?
Thế!
Đúng vậy, một đoàn đội hơn ngàn người vậy mà hơn trăm người cảm ngộ được Thế, nói dốc sao?
Nơi này, nhất định có những đồ vật mấu chốt có thể giúp võ sư cảm ngộ Thế.
Mộc Lâm nhìn Lý Hạo một chút, ánh mắt khẽ lóe lên: “Lý lão đệ không hài lòng?”
“Còn Thế thì sao?”
Lý Hạo không thích quanh co lòng vòng liền mở miệng hỏi: “Một phần mười Phá Bách viên mãn, chẳng lẽ đều là thiên tài, đều có thể ngộ thế một cách nhẹ nhõm? Lão sư ta nói qua, con đường võ đạo, cửa ải khó khăn nhất chính là cảm ngộ Thế, nếu như có thể cảm ngộ Thế nhẹ nhõm đến vậy, võ sư cũng sẽ không rơi xuống dốc, dù là siêu năng quật khởi, võ sư ai nấy cũng đều là Đấu Thiên, thì còn sợ gì siêu năng?
Mộc Lâm gật gật đầu.
Quả nhiên, gia hỏa này chỉ cần liếc mắt là có thể biết được mấu chốt.
Y mở miệng: “Hoàn toàn chính xác là có bảo vật có thể giúp võ sư cảm ngộ được Thế, nhưng là, cơ hội này rất khó được?”
Lý Hạo cười, chỉ vào đám võ sư kia: “Hơn trăm người cảm ngộ Thế, trên thực tế thì số người đi cảm ngộ có lẽ phải mấy trăm người, thế mà gọi là cơ hội khó có?”
Hắn không cảm thấy như vậy!
Mộc Lâm không phản bác được, lành phải giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Ngươi cảm thấy Thế là cái gì?”
Lý Hạo lần này ngược lại là có chút do dự, nửa ngày mới nói: “Thế, có rất nhiều loại.”
Nói nhảm!
Nhưng mà, Mộc Lâm rất nhanh liền không cảm thấy đó là nói nhảm.
Lý Hạo tiếp tục nói: “Theo như kinh nghiệm của ta, Thế phân ba loại! Loại thứ nhất, là loại bộc phát cảm xúc, tâm tình, tình cảm của bản thân, loại thế này, đều là dựa vào bản thân, đây là một loại cảm ngộ phát ra từ nội tâm mình, ta gọi là Nhân Thế!”
“Loại thứ hai, tu luyện võ đạo đến cực hạn, ví như một môn bí thuật nào đó, tu luyện đến cực hạn, có thể khiến cho người ta từng bước đi cảm ngộ, đi cảm đoán con đường của tiền nhân, ví như Ngũ Cầm Thuật, nếu như ta học tiếp, có lẽ có thể cảm ngộ Ngũ Cầm Thế, đây là một loại thế có được từ bản thân của bí thuật, ta gọi là Võ Thế!”
“Loại thứ ba, loại này rất khó được, ngươi nhìn thấy cường giả giao thủ, ngươi thấy được một chiêu kiếm, một đao, một thương tuyệt diệu không thể tưởng tượng nổi, ngươi cảm nhận được một chút ý tứ do người xưa để lại, một chút Thế, từ đó mà bắt chước đi làm theo, cảm ngộ ra Thế thuộc về riêng mình, loại Thế này ta gọi là Thiên Thế!”
“Ba loại Thế khó mà nói loại nào mạnh hơn, nhưng là loại thứ hai, ta cảm thấy là loại tiềm lực nhỏ nhất, loại thứ nhất có tiềm lực lớn, nhưng cũng không có nghĩa là uy lực sẽ mạnh, loại thứ ba có khả năng uy lực càng mạnh hơn, nhưng cũng không dễ dàng gì nói đến tiềm lực…”
Mộc Lâm lần này nghe đến ngây ngẩn cả người.
Y nhìn Lý Hạo, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Rất lâu, y mới thở dài nói: “Vốn dĩ ta tưởng rằng ngươi chỉ là thực lực cường đại, kết quả, phen ngôn luận này của ngươi khiến ta cảm thấy, Ngũ Cầm môn nhân quả không phải tầm thường! Phân chia ba loại Thế … nói thật, cho dù là ta, cũng không có cách nào phân rõ ràng như vậy.”
Đúng vậy, có rất ít người sẽ đi tổng kết cái này, bởi vì mỗi người sẽ cảm ngộ một loại Thế, phân rõ ràng như vậy làm gì.
Thế nhưng Lý Hạo, lại là phân chia ra ba loại Thế.
Trên thực tế, Lý Hạo đều đã trải qua.
Hỏa Hổ Thế, đây coi như là Nhân Thế, là một loại bộc phát cảm xúc tự thân.
Địa Kiếm Thế, là do sau khi nhìn thấy Cửu Đoán Kình của Lưu Long và cả Viên Thạc xuất thủ, Lý Hạo có chút cảm ngộ liền mộ phỏng theo, kỳ thực có thể xem như Thiên Thế, nhưng loại Thiên Thế này kỳ thực cũng không mạnh bằng những Thiên Thế khác, ví như hắn nhìn thấy một kiếm kia, cảm ngộ Kiếm Thế, tổng cương Kiếm Thế này mới cường đại!
Đây là những gì Lý Hạo nắm giữ trước mắt, về phần Võ Thế cũng là cảm ngộ tiếp theo của hắn, Thủy Thế, hắn muốn tăng Cửu Đoán Kình lên tới cực hạn, sau đó thông qua bí thuật để phỏng đoán Thế, đây chính là Võ Thế.
Vô địch chi Thế mà cổ tịch ghi lại, có thể coi như Nhân Thế, sự bộc phát của cảm xúc tự thân, tích lũy khí thế, trăm trận trăm thắng, phát ra sự tự tin từ nội tâm, khiến cho mình có thể vô địch thiên hạ.
Lý Hạo có thể tổng kết những thứ này, cũng không phải là do Viên Thạc dạy bảo, mà chính là kiến thức của riêng hắn.
Có lẽ tuổi hắn còn rất trẻ, vả lại, không trải nhiều việc đời, nhưng cũng có một số thứ, hắn đã gặp qua, những người khác chưa chắc đã có thể gặp được.
Hạ Dũng nói, mảnh đất Ngân Nguyệt cổ xưa này, một ngọn cây cọng cỏ đều có thể ẩn chứa một chút Thế của cường giả đỉnh cấp, đã như vậy, Lý Hạo thật ra suy đoán, Võ Vệ Quân rất có khả năng có một số bảo vật.
Ẩn chứa một chút Thế của cường giả cổ văn minh.
Kỳ thực, Lý Hạo đã gặp qua vật như vậy, hai chữ Chiến Thiên của Chiến Thiên thành, kỳ thực chính là một loại, chỉ là quá mức cao cấp, người viết thực sự quá mạnh, Lý Hạo căn bản không cảm giác được điều gì.
Một kiếm của tiên tổ kia, ngược lại là cảm nhận được một chút gì đó, mặc dù không có vật thể thật sự, nhưng nếu là những kẻ khác trông thấy, cũng có khả năng mượn cơ hội đó cảm nhận được một chút Kiếm Thế, chưa hẳn giống như Lý Hạo.
…