Trong ký túc xá mới.
Một mình độc chiếm một toà nhà rất tuyệt, không ai quấy rầy, tòa nhà nhỏ gần nhất cũng cách mình vài trăm mét, hơn nữa một vài tòa nhà gần đó đều không có ai chọn.
Lúc này Lý Hạo lấy kim thêu ra —— Hỏa Phượng Thương.
Hỏa Phượng Thương nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng trường thương nhưng nó vẫn lu mờ ảm đạm.
Lý Hạo nhìn Hỏa Phượng Thương ảm đạm vô quang, nhất thời nhíu mày.
Thế mà lại tự bế nữa rồi!
Hắn lấy ra một khối thần năng thạch, kết quả, Hỏa Phượng Thương vẫn không hề phản ứng chút nào.
Ngọc tổng quản nói, sau khi Hỏa Phượng Thương tự bế thì chỉ có Hầu Tiêu Trần mới có thể mở ra.
Như này quá rắc rối rồi.
Nếu mình nói cho Hầu Tiêu Trần, ta mở Hỏa Phượng Thương của ngươi ra, chính là muốn đánh một trận với ý và thế của ngươi, sau đó cảm ngộ một chút, ngươi có nguyện ý không?
Lý Hạo sợ Hầu Tiêu Trần sẽ đánh chết mình.
“Tại sao phải tự bế nhỉ?”
Lý Hạo lẩm bẩm, rồi lấy một thanh kiếm từ trong giày ra, tiểu kiếm này không dài lắm.
Sau đó nhẹ nhàng gõ lên Hỏa Phượng Thương, hình như Hỏa Phượng Thương có run rẩy một chút.
Lý Hạo thở dài một tiếng: “Vốn đã không muốn chặt đứt ngươi rồi, ngươi là binh khí của Hầu bộ trưởng, ta làm sao dám? Chỉ là kích phát một chút để cho ta xem Hỏa Phượng Hoàng thôi mà, tại sao ngươi lại tự bế?”
“Đương đương đương!”
Dùng tiểu kiếm khẽ gõ tiếp, từng đợt tiếng kim loại va chạm truyền ra.
Nhưng Hỏa Phượng Thương vẫn ảm đạm vô quang.
Lý Hạo mặt mày ủ rũ, thì thầm nói: “Nghe nói cấp bậc của Hỏa Phượng Thương rất là cao, lúc trước Tinh Không Kiếm của ta chặt đứt Ảnh Xà kiếm, ăn hồn nó, không biết liệu có thể chặt đứt Hỏa Phượng Thương được hay không? Không được?”
“Nghe nói, đây chính là Nguyên Thần Binh thiên giai, lợi hại dọa người.”
Hỏa Phượng Thương dường như hơi run rẩy một chút.
Lý Hạo lại thở dài: “Quên đi, mở không được... Thì chém mấy kiếm cho vui, bữa sau còn phải trả lại, nếu mà nó bị chặt đứt, chắc cũng không ai tin là do ta làm, ta cũng không có thực lực làm gãy Hỏa Phượng Thương, suy ra chắc chắn Hỏa Phượng Thương là giả!”
“......”
Trong nháy mắt khi mà Lý Hạo giơ tiểu kiếm lên, Hỏa Phượng Thương hiện ra một vệt màu đỏ rực!
Ánh mắt Lý Hạo hơi lóe lên, nở nụ cười: “Lợi hại!”
Thực sự lợi hại!
Hỏa Phượng Thương này lại thật sự có thể nghe được lời nói của người khác, hoặc là nói hiểu được ý của người khác.
Hồn của binh khí!
Hắn đã từng thấy Ảnh Xà kiếm, trong Ảnh Xà kiếm có bóng dáng của một con rắn. Khi hư ảnh hiện lên lúc Lý Hạo cầm kiếm trảm, hình như con rắn nhỏ kia cũng có thể hiểu được, ít nhất một khắc kia, Lý Hạo như thấy được sự sợ hãi.
Trước đó, sau khi hắn nhỏ máu thì Hỏa Phượng Thương lập tức tự bế.
Lý Hạo liền có suy đoán, có lẽ Hỏa Phượng Thương này có thể thông thần!
Có thể nghe hiểu, có thể cảm nhận.
Quả nhiên, thứ này thực sự có thể hiểu được.
Kỳ thật Lý Hạo vẫn có chút chấn động, binh khí lại có thể hiểu được tiếng người, điều đó có nghĩa là gì?
Nếu binh khí thật sự có hồn... Chẳng phải nói binh khí cũng có thể còn sống?
Thật không thể tin được!
Còn nữa, tại sao trong tất cả những vũ khí này đều có một cái bóng yêu quái.
Ví dụ như Hỏa Phượng, ví dụ như Ảnh Xà trước kia...
Còn nữa, hình như trên Lôi Thần Khải của Tử Nguyệt cũng có bóng dáng của một con yêu thú hệ lôi.
Rốt cuộc những thứ này là cái gì?
Một loại thế?
Hay là một loại ý chí?
Lý Hạo không biết, cũng không hiểu.
Chẳng lẽ... Là lấy yêu quái để luyện chế binh khí?
Giờ khắc này, Lý Hạo nghĩ đến Hắc Báo có thể đã chết, nếu mình lấy Hắc Báo luyện chế thành binh khí, có phải sau này trên binh khí đó sẽ có một bóng một con chó?
Hắc Báo tội nghiệp của ta, ăn rất nhiều đồ tốt của ta như vậy, kết quả bây giờ lại không còn.
Lý Hạo thở dài một tiếng!
Nhưng cái cẩu tử kia thông minh, Lý Hạo cảm thấy chưa chắc nó đã chết, có lẽ là chạy mất cũng nên.dù sao nó cũng đi theo bọn Lý Hạo, mà Viên Thạc luôn muốn ăn nó cho nên Hắc Báo mới bị dọa sợ.
Từ Hỏa Phượng Thương nghĩ đến Hắc Báo.
Lại nhìn Hỏa Phượng Thương đỏ bừng bừng, Lý Hạo cầm trường thương trong tay, bỗng nhiên đâm ra một phát, hư không nổ vang, chỉ đơn thuần chất liệu của cây thương đã vô cùng kiên cố rồi, một thương đâm thủng hư không.
Năng lượng hệ Hỏa hơi tràn ra một chút, mang đến một cảm giác nóng rát.
Binh khí rất lợi hại!
Ít nhất mạnh hơn tiểu kiếm... Đương nhiên là tiểu kiếm ở trong trạng thái phong ấn, Lý Hạo vẫn cảm thấy tiểu kiếm mạnh hơn, bằng không thì Hỏa Phượng Thương này sao phải sợ?
Lý Hạo cầm trường thương trong tay, yên lặng đứng thẳng.
Giờ khắc này, hắn như hóa thân thành Hầu Tiêu Trần, thay Hầu Tiêu Trần cảm ngộ một vài thứ. Chỉ là một lát sau, Lý Hạo lắc đầu, buông trường thương xuống, Hỏa Phượng Thương không kích phát cho nên căn bản không cảm thụ được cái gì.
Chỉ có một cỗ sát ý mơ hồ hiện lên, ngược lại có chút phức tạp.
“Nam Quyền nói, kích phát Hỏa Phượng Thương có lẽ sẽ cảm thụ được ý và thế của Hầu Tiêu Trần. Tối thiểu nhất, một thương mà Hầu Tiêu Trần dùng để giết Hồng Phát đoạn thời gian trước, hẳn là còn lưu lại trong đó...”
Trong lòng Lý Hạo nghĩ, thế của Hầu Tiêu Trần là thế gì đây?
Y vẫn là võ sư sao?
Nếu như không phải là võ sư mà đơn thuần là siêu năng trên Húc Quang, vậy còn có thể bày ra thế sao?
“Thương thế?”
Lý Hạo nghĩ đến chuyện này, thần năng thạch có giá trị không nhỏ, nếu đút cho Hỏa Phượng Thương mà không thu hoạch, vậy thì quá lãng phí.
Nhẹ nhàng dậm chân, Lý Hạo nhìn sàn nhà một chút... Hài lòng gật đầu.
Nhà ở chỗ này cũng không đơn giản.
Hầu Tiêu Trần nhất định là lấy công làm tư, dùng siêu năng để kiến tạo phiến căn cứ này, hôm qua hắn đã phát hiện gạch đất nơi này v.v đều kiên cố hơn bên ngoài rất nhiều.
Hôm qua, hắn ôm một vị Đấu Thiên ngã xuống đất, nếu là gạch bình thường thì chắc có thể nện xuống sâu hơn mười mét, mà ở đây cũng chỉ có thể đập xuống sâu một mét.
Quả nhiên, ngôi nhà này cũng vậy, hẳn là siêu năng giả hệ thổ dùng siêu năng xây dựng thành.
Rất kiên cố, rất tốt.
Lại nhìn Hỏa Phượng Thương trong tay, Lý Hạo bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi có thể bày ra thần ý cùng với thế của Hầu Tiêu Trần không? Để ta kiến thức một chút, thế nào?”
Hỏa Phượng Thương im lặng.
Lý Hạo cầm lấy Tinh Không Kiếm, thở dài một tiếng: “Xem ra không thể, ta bổ một kiếm thử xem, chắc có thể kích phát ra!”
Hỏa Phượng Thương vẫn vô thanh vô tức.
Lý Hạo nhướng mày, trong nháy mắt, kiếm thế hiện ra, chém xuống một kiếm...
Nhưng chưa đợi hắn chém xuống, trong nháy mắt Hỏa Phượng Thương đã biến mất, xuất hiện lân nữa đã lơ lửng giữa không trung cách đó vài mét.
Lý Hạo cười, mỉm cười nhếch mép, có chút thán phục: “Binh khí có hồn, thật sự là chuyện tốt sao?”
Một binh khí có hồn, có lẽ có thể hộ chủ. Nhưng mà, binh khí có hồn cũng rất dễ dàng phản bội chủ!
Điều này chưa chắc đã tốt!