Rời khỏi văn phòng làm việc của Kiếm Môn, Lý Hạo không trở về Vũ Vệ quân nữa, mà đi về phía trụ sở của Tuần Dạ Nhân.
Trong lòng hắn còn đang hồi tưởng lại mấy lời của Hồng Nhất Đường.
Địa Phúc Kiếm, thật sự đã phế rồi?
Hắn không tin.
Mấy lần thăm dò Hồng Nhất Đường, lão hồ ly Hồng Nhất Đường tuy rằng nhỏ giọt không lọt, nhưng hỏi được một ít vấn đề trên võ đạo, vị này ngược lại không keo kiệt trả lời, Lý Hạo nhất thời cũng không hiểu y là tình huống gì.
Nếu là muốn giấu, sao không dứt khoát không nói, giả điếc giả câm luôn đi?
Ngẫm lại biểu hiện trong di tích, vị này thoạt nhìn như gặp nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, mấy lần thiếu chút nữa tử vong, nhưng tình huống thực tế là... Không có gì cả, cuối cùng an toàn đi ra, mặc dù có vẻ hơi chật vật.
“Cường giả ẩn giấu tại Ngân Nguyệt thật không ít.... Tại sao?”
Giờ khắc này, Lý Hạo lâm vào trầm tư.
Ngân Nguyệt có nhiều nhân vật lợi hại như vậy, vì sao đều phải lựa chọn ẩn nấp?
Chẳng lẽ nói, cường giả ở Trung Bộ quá nhiều, và đều vượt xa bọn họ?
Chắc chắn là có lý do, nếu không, từng người một, vô duyên vô cớ che giấu thực lực, chỉ để giả heo ăn hổ?
Là một võ sư, Lý Hạo biết rõ, nếu cứ mãi che giấu thực lực, thời gian dài không giao thủ với người khác, cho dù cảnh giới của ngươi cao, thực lực mạnh, cũng có khả năng trở thành heo thật.
Đạo lý này hắn còn hiểu, những cường giả này đã trải qua rung chuyển ở Ngân Nguyệt không hiểu?
Về phần nhằm tới tạo phản... Tạo phản càng cần thực lực!
Ai nấy đều ẩn giấu, chư hầu thiên hạ, ai sẽ coi trọng ngươi?
Dân chúng sẽ coi trọng ngươi?
Siêu năng sẽ đánh giá cao ngươi?
Cho dù để tạo phản, cũng không phải như vậy, nhiều cường giả như vậy, ít nhất có mấy vị nên sớm ra tay để nổi danh thiên hạ mới đúng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Hạo khẽ lắc đầu.
Quên đi, không liên quan đến ta.
Trên mặt của hắn ngược lại lộ ra một ít tươi cười.
Ít nhất không chạy một chuyến vô ích.
Xác định một ít ý nghĩ của mình không nói, còn ở Kiếm Môn này thu được không ít chỗ tốt, 100 hắc khải, 30 võ sư.
Phải biết rằng, hiện tại toàn bộ Vũ Vệ quân chỉ có khoảng 500 bộ hắc khải.
Điều này cũng có nghĩa là gần một nửa Vũ Vệ quân không có hắc khải.
Chính bản thân mình đã đầy đủ trang bị toàn thân rồi!
Đương nhiên, Kiếm Môn giao cho Vũ Vệ quân, có lẽ Vũ Vệ quân sẽ không cho mình một phần đầy đủ... Nhưng Lý Hạo đương nhiên sẽ không để chuyện này phát sinh.
......
“Làm sao ngươi lại trở về?”
Ngọc tổng quản nhíu mày, tên này mới đi có một buổi sáng, trở về thật nhanh.
Còn nữa, bộ dáng chật vật này, là luận bàn với ai sao?
Kim Thương?
Cũng có thể.
Hôm qua Kim Thương không có ở đây, chắc hôm nay đã trở lại, Mộc Lâm cũng không thể đả thương Lý Hạo, toàn bộ Vũ Vệ quân chắc cũng chỉ có Kim Thương có thể.
Lý Hạo gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Mộc Lâm bảo ta thành lập một đội Vũ Vệ quân trăm người, nhưng ta cái gì cũng không hiểu. Cộng thêm một nghèo hai trắng, lại không có danh tiếng gì cả. Cho dù có, cũng là thanh danh thối của lão sư ta lưu lại, khắp nơi đều là cừu gia, làm sao ta có thể đi mời chào người ta?”
“......”
Ngọc tổng quản không nói nên lời, đối với Lý Hạo đích xác rất khó.
Đây cũng là một hạng mục để khảo nghiệm bản lĩnh của Lý Hạo.
Nhưng nếu làm được, nó sẽ trợ giúp cho Lý Hạo rất lớn, võ sư có thể độc lai độc vãng, nhưng nếu thật sự độc mà không có bằng hữu, không có nhân mạch, tương lai có thể là Viên Thạc tiếp theo, khắp nơi đều là cừu gia.
“Vậy ngươi tìm ta... Ngươi muốn gì?”
Ngọc tổng quản hiểu, đây là tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nàng mơ hồ lộ ra một chút ý cười, lúc mới tới Lý Hạo này còn thành thật, rất nhanh, liền lộ ra bộ mặt thật.
Giống như lão sư của mình, kiêu ngạo từ trong xương, trên thực tế, không ai để vào mắt.
Đối với Hầu Tiêu Trần cũng là như thế.
Đương nhiên, theo lý thuyết hai thầy trò này đều nợ Hầu Tiêu Trần một cái mạng, cho nên giờ phút này Lý Hạo gia nhập Tuần Dạ Nhân, chính là để trả nợ.
Mà Viên Thạc, sớm muộn gì cũng sẽ vì Hầu Tiêu Trần ra tay một lần.
Nợ nhân tình, khó trả nhất.
Lý Hạo đau đầu, suy nghĩ một phen nói: “Hiện tại ta một nghèo hai trắng... Ta muốn tổng ti trưởng cho ta một số đặc quyền.”
“Nói.”
“Thứ nhất, chuyện thăng quan lập tức thực hiện, có danh tiếng Tuần thành sứ cao cấp, ta mới dễ đi ra ngoài lừa gạt... Không, là đi ra ngoài để bày ra thân phận, mọi người mới hiểu rằng ta được coi trọng, có địa vị ... Bằng không, bây giờ ta là một Tuần tra sứ cấp thấp, đi ra ngoài nói mọi người tham gia đội ngũ của ta, người ta tới nghe ta như trò đùa!”
Lý Hạo thở dài nói: "Ta không thể gặp một người liền cho hắn một kiếm, xong rồi nói ta rất lợi hại chứ? Lúc này, vẫn rất cần thân phận và địa vị!”
Ngọc tổng quản suy tư một phen, gật đầu: “Cũng đúng, chiều nay ta chạy một chuyến đến Tuần Kiểm Ti và Tổng cục Hành chính, nhanh chóng chứng thực cho ngươi.”
Lời này của Lý Hạo cũng không sai.
Tuần sát sứ cấp thấp, địa vị quá thấp.
Về phần thực lực...trừ phi hắn động thủ, nếu không đâu phải ai cũng là siêu năng, làm sao họ có thể rõ ràng?
Cũng không thể thấy ai cũng đánh chứ?
Lý Hạo tiếp tục nói: “Thứ hai, ta muốn ra ngoài kiếm một chút tài trợ...”
“Cái gì?”
Ngọc tổng quản nhíu mày, kiếm tài trợ?
Lý Hạo giải thích: “Ta sợ ta mới đến, hơn nữa còn đòi hỏi Hầu bộ quá nhiều thứ, Hầu bộ khó xử. Đoàn đội mới thành lập, chắc hẳn tiêu hao rất lớn, nếu Hầu bộ cho thì liệu các huynh đệ khác của Vũ Vệ quân có bất mãn hay không? Không cho, đoàn đội của ta cũng không kéo dậy nổi a...”
Điều này cũng đúng.
Ngọc tổng quản suy nghĩ một chút nói: “Lần đầu tiên ngươi thành lập Bách Nhân Đoàn, một ít yêu cầu trên cơ bản vẫn có thể thỏa mãn...”
“Cái đó cũng không đủ!”
Lý Hạo mở miệng nói: “Ta muốn một cái khác, cũng không quá quan trọng, chính là danh ngạch danh dự của mấy Tuần thành sứ cấp thấp... Ta muốn dựa vào cái này, để kéo một ít tài trợ, tất nhiên, tuyệt đối không cung cấp tùy tiện cho mọi người!”
Về phần kéo tài trợ, đương nhiên chính là mình cầm lấy toàn bộ.
Ngọc tổng quản khẽ nhíu mày.
Cho dù là Tuần thành sứ danh dự, cũng không thể tùy tiện cho.
Tuần thành sứ đã được xem như quan chức cấp cao.
Nàng suy nghĩ một phen, lắc đầu: “Không thể, hơn nữa Tuần thành sứ cần các ti hội thẩm, như vậy đi, có thể cho ngươi vài danh ngạch Tuần sát sứ, cái này chỉ cần báo cáo nội bộ là được!”
Tuần thành sứ thì không được.
Tuần sát sứ ngược lại rất nhiều, và nó cũng không quan trọng.
Tuần sát sứ trong Vũ Vệ quân, ngoại trừ Trảm Thập cảnh, còn lại cơ hồ đều có... Tất nhiên, loại này là đồ chơi cấp thấp, nó thực sự không quá đáng tiền.
Về phần Lý Hạo lấy cái này ra có thể đổi lấy chỗ tốt nào hay không... Vậy thì phải nhìn vào bản lĩnh của hắn rồi.
Lý Hạo có chút đau đầu, hơn nửa ngày, đành phải gật đầu: "Được rồi! Vốn còn muốn làm một cái Tuần thành sứ để đi lừa gạt Vương Minh một chút, nhà hắn có tiền, hơn nữa còn là quân đội, nói không chừng có thể tài trợ một khoản, hiện tại chỉ là Tuần sát sứ, để xem chính hắn như nào vậy.”
Thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ.
Ngọc tổng quản cũng không nói gì cả, tóm cái váy lại là ngươi muốn lừa Vương Minh tài trợ?
Vương gia có chút tiền, nhưng chính Vương gia cũng muốn phát triển, còn có thể cho ngươi bao nhiêu?
Nghĩ gì thế!
Lại nghĩ đến nhân mạch của Lý Hạo... Ngọc tổng quản cũng không cảm thấy hắn có thể đạt được bao nhiêu ủng hộ, chủ yếu là Lý Hạo vẫn luôn ở chỗ nhỏ, cái Ngân Thành kia cũng chỉ có Lưu Long có chút thực lực, mà dù có chút thực lực thì đâu không có nghĩa là Lưu Long có thể ủng hộ cái gì.
Lý Hạo đưa ra hai yêu cầu, cũng không tính là quá đáng, và cũng không có ý nghĩa thực tế quá lớn.
Ngọc tổng quản thấy mặt mày hắn ủ rũ, ngược lại nở nụ cười, nhìn thấy Lý Hạo đau đầu vì chuyện này, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
“Còn yêu cầu nào khác không?”
Lúc này, nàng cũng không ngại thật sự ủng hộ cho Lý Hạo.