TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 695: Tề tụ (2)

Đây cũng là một minh chứng cho sự hợp nhất của Tuần Dạ Nhân cùng Tuần Kiểm Ti, nữ nhi của lão ở ngay tại Võ Vệ quân, hiển nhiên, Tuần Kiểm Ti sớm đã biết Võ Vệ quân tồn tại, thậm chí cung cấp rất nhiều trợ giúp.

Khổng U Vân cũng không còn nói gì, nếu lão sư nói như vậy, chắc chắn là có đạo lý.

Khổng U Vân lại nói: "Sư phụ, Ngũ Cầm Vương kia giờ thực lực gì? Lão đánh bại Tam Dương hậu kỳ Tề Mi Côn. . . có phải cũng ở vào Địch Vạn hậu kỳ đến đỉnh phong hay không?"

"Lão?"

Kim Thương suy nghĩ một chút nói: "Ít nhất ở trong giai đoạn đỉnh phong, nếu không, giết không được Tề Mi Côn! Tề Mi Côn dù chỉ là Tam Dương hậu kỳ, nhưng ý chí Võ Đạo luôn không dập tắt, chiến lực cực mạnh! Có thể đánh giết Tề Mi Côn, ngay lúc đó Viên Thạc, ít nhất cũng có chiến lực đỉnh phong!"

"Tiến bộ thật nhanh!"

Khổng U Vân cảm khái: "lão bước vào Đấu Thiên không bao lâu, trong chớp mắt đã đến một tầng khác... không hổ là Đại Ma Vương năm đó!"

Kim Thương không nói.

Trong đầu lão hiện lên dáng vẻ của Viên Thạc.

Không kiêng nể gì cả, phách lối cực kỳ, năm đó, tay không tiếp nhận kim thương của mình, nếu không phải trường thương kiên cố, tên kia lại muốn bẻ gãy thương của mình.

Sau khi thua Viên Thạc, bản thân vốn sắp bước vào Đấu Thiên, thế mà từ đầu đến cuối không cách nào bước vào, mỗi lần sắp bước vào Đấu Thiên. . . đều sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, bị người ép không thở nổi.

Mãi đến về sau, Hầu Tiêu Trần xuất thủ, một thương tùy ý, kích phá tâm ma, thì lão mới bước vào Đấu Thiên.

Nhưng bản thân Kim Thương cũng hiểu rằng điều này đồng nghĩa với việc lão rất khó có thể vượt qua Viên Thạc, chỉ cần đường của Viên Thạc còn không đứt, nếu gặp lại chắc chắn lão sẽ đại bại!

Tâm ma khó tiêu.

Khổng U Vân hình như nhìn ra gì đó, nói khẽ: "Sư phụ, chờ ta Võ Đạo đại thành, ta đi khiêu chiến Ngũ Cầm Vương!"

"Được rồi, ân oán của thế hệ trước, không liên quan gì đến ngươi."

Kim Thương lắc đầu.

Khiêu chiến, không phải luận bàn, không phải trò đùa.

Thật đến lúc đó, Viên Thạc thật sẽ đánh chết nàng, đây không phải nói đùa.

Tề Mi Côn khiêu chiến Viên Thạc, dù Viên Thạc ở sâu trong nội tâm chưa hẳn muốn đánh chết y. . . nhưng khi đó, đánh quá say mê, căn bản sẽ không để ý những điều này, trong mắt những người này, đánh chết đối thủ mới là một loại tôn trọng.

Lão nhìn thoáng qua nơi xa, Lý Hạo trên sân thượng, vụng về liên tục vung kiếm, Kim Thương không cảm thấy có gì không tốt, luyện thương cũng nên như vậy, kiên trì bền bỉ.

Lão rất thưởng thức loại tư thế này.

Chỉ là. . . thằng ôn này ung dung đi nhận người, cũng có chút khiến người ta bất đắc dĩ.

Lúc này, Khổng U Vân lại nói: "Sư phụ, vậy. . . chúng ta còn đi di tích không? Lần này đi, không có quá nhiều thu hoạch, mặc dù không nguy hiểm bằng Chiến Thiên thành, nhưng ta cảm thấy một khi đắc thủ, thu hoạch sẽ không nhỏ, nếu không kêu Mộc nhị ca và Lý Hạo cùng đi, có lẽ sẽ có chút thu hoạch."

Kim Thương rơi vào trầm tư.

Mấy ngày nay, lão luôn thăm dò một khu di tích, mặc dù không như Chiến Thiên thành, sau ngàn vạn năm vẫn bảo trì hoàn chỉnh, nhưng di tích này cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, nguy hiểm cũng tượng trưng cho kỳ ngộ.

Lão đi ba lần, đều không có thu hoạch.

Lần này trở về, cũng có suy nghĩ kêu vài cường giả của Võ Vệ quân cùng đi.

Khổng U Vân lại nói: "Lý Hạo này, không phải đệ tử của Ngũ Cầm Vương sao? Ngũ Cầm Vương rất rành thăm dò di tích. . ."

Kim Thương lúc này mới động tâm, suy nghĩ một phen, gật gật đầu: "Ừm, lát nữa ngươi thông báo cho hắn, 5 ngày. . . không, 10 ngày sau để hắn đi cùng ta, chúng ta phụ trách khai hoang, nếu khai hoang thành công, lại để cho Võ Vệ quân tiến vào!"

Đây cũng là truyền thống của Võ Vệ quân, cường giả phụ trách khai hoang, thu hoạch lớn nhất, giải trừ những mối nguy to lớn, sau đó mới có thể để kẻ yếu đi khai quật, trong đó cũng tồn tại chút nguy hiểm, nguy cơ sẽ giảm xuống rất nhiều.

Nhưng cũng không phải không có ngoài ý muốn.

Có đôi khi, cường giả cũng không thể phát hiện một vài nguy hiểm, dẫn đến tình huống Võ Vệ quân tổn thất nặng nề.

Nhiều năm như vậy, Võ Vệ quân không thể vẫn luôn là lão nhân, rất nhiều lão nhân thật ra đã chết, Võ Vệ quân gần như đã đổi hai ba đời, lúc này mới có Võ Vệ quân hôm nay.

. . .

Thời khắc này Lý Hạo, còn không biết hắn nhanh như vậy liền có thể nhận được nhiệm vụ.

Lý Hạo lâm vào trảm kích, không cách nào tự kềm chế.

Hình bóng trên sân thượng, chém từ ban ngày tới tối.

Có kiếm năng tại, hắn không sợ rèn luyện quá độ sẽ dẫn đến tích tụ vết thương kín, dù mấy người Kim Thương cùng Mộc Lâm đều nghĩ như vậy, cảm thấy thằng ôn này có đôi khi tương đối điên cuồng, tiếp tục như thế, dễ dàng lưu lại vết thương kín.

Nhưng mọi người dù sao không quá quen thuộc, cũng không ai đi lên khuyên giải.

. . .

Ngày thứ hai.

Lý Hạo biến mất.

Không hề rời đi Võ Vệ quân, ở trong rừng bên ngoài lầu nhỏ, Lý Hạo tiếp tục cùng Hỏa Phượng Thương bắt đầu chơi trò truy kích.

Một người một thương, di chuyển cực nhanh trong rừng.

Ăn Thần Năng Thạch mà thôi, lúc cần tiêu thì Lý Hạo cũng sẵn sàng tiêu, Ngọc tổng quản chỉ cấp Hỏa Phượng Thương cho mình ba ngày, không thừa dịp lúc này dùng Hỏa Phượng Thương để cảm ngộ thêm, vậy thật lãng phí?

. . .

Lý Hạo đang tu luyện, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Mà bên ngoài Võ Vệ quân, một đội nhân mã đã đến.

Còn là Ngọc tổng quản dẫn đội.

Chỉ là, thời khắc này ánh mắt của Ngọc tổng quản cũng hoảng hốt.

Sáng sớm hôm nay, Hồng Nhất Đường tái giá, mang theo một đội nhân mã đến tìm Tuần Dạ Nhân, muốn tìm Lý Hạo, Ngọc tổng quản hỏi vài câu, mới hiểu ý của Lý Hạo hôm qua đến tìm mình.

Kéo tài trợ. . .

Người ta, thật tới kéo tài trợ!

Mà lại, còn không phải tài trợ bình thường.

Kiếm Môn lại đem hơn phân nửa võ sư đệ tử trong môn, ủng hộ Lý Hạo, đây coi như là toàn lực ủng hộ.

Mặc dù, trong đó mạnh nhất cũng chỉ có mấy vị Phá Bách hậu kỳ.

Nhưnghể võ sư, có thể tu luyện tới Phá Bách hậu kỳ. . . quan trọng ở chỗ võ sư của Kiếm Môn, phần lớn đều xuất phát từ tu luyện vững chắc, sẽ rất ít phục dụng thần bí năng, một đám võ sư như vậy, nội tình đều rất vững chắc.

Hồng Nhất Đường dù không còn là võ sư, nhưng đối với việc bồi dưỡng môn nhân đệ tử, vẫn rất vững chắc.

Bản thân lão, cảm ngộ đối với Võ Đạo cũng rất sâu sắc.

Những đệ tử này gia nhập Võ Vệ quân, có lẽ rất nhanh sẽ có bạo phát kỳ.

Ngọc tổng quản còn biết, bộ trưởng thật ra rất muốn có Kiếm Môn.

Dựa theo lời của bộ trưởng, bây giờ siêu năng quật khởi, võ sư trong biên cảnh Ngân Nguyệt thật ra không bằng năm đó, toàn bộ Ngân Nguyệt, còn có thể kiên trì bồi dưỡng võ sư, để võ sư có hệ thống học tập, việc phát triển một cách có hệ thống thực sự là rất ít.