Nhưng là, một lát sau, Hỏa Phượng thương lần nữa run lên.
Lý Hạo lại suy đoán: “Là năng lượng của Thần Năng thạch không đủ sao?”
Run rẩy một chút.
Lý Hạo đã hiểu, thứ nhất, sợ giết chết chính mình, thứ hai, cung cấp năng lượng không đủ.
Hiển nhiên, những năng lượng này, không đủ để Hỏa Phượng thương trong tình huống tự phát, có thể bộc phát ra ý của Hầu Tiêu Trần, điều này cho thấy, ý của Hầu bộ, đích xác mạnh hơn Hỏa Phượng thương mà hắn đang đối mặt.
Hạ Dũng cũng nói, nếu như Lý Hạo có thể tiếp được chiêu mà không chết, hắn sẽ có thể ước lượng được một chút sức mạnh của Hầu Tiêu Trần.
Hạ Dũng, cường đại sao?
Lý Hạo cảm thấy, có lẽ cảm giác của chính mình không mấy chính xác, gia hỏa này có lẽ cũng không yếu, Tam Dương sơ kỳ?
Khó mà nói được.
Hắn nhìn về phía hỏa thượng phương, mở miệng nói: “Cần mấy khối Thần Năng thạch ngươi mới có thể bộc phát ra ý của Hầu Bộ?”
Hỏa phương thương run lên.
Một lần, hai lần, ba lần…
Tất cả là 3 lần!
Đại biểu, ít nhất phải là 3 khối Thần Năng thạch mới có thể bộc phát ra cỗ ý kia, điều này khiến lý hơi nhăn mặt, chỉ là bộc phát một chút, lại cần 3 khối Thần Năng thạch, một khối Thần Năng thạch ẩn chứa được hơn ngàn phương Thần Bí Năng, cũng chỉ đủ để ngươi bộc phát một chút thôi sao?
Đừng khoa trương vậy chứ!
Đương nhiên, Hỏa Phượng thương này chắc chắn nuốt riêng một số, chắc 100%.
Lý Hạo nhìn 11 khối Thần Năng thạch trong nhẫn trữ vật, hít sâu một hơi, nếu muốn cảm thụ một chút, vậy chỉ còn lại 8 khối.
Mấu chốt là, giống như đang tự tìm ngược đãi.
Dùng tiền của mình, ngược đãi chính mình.
Nếu là còn không có thu hoạch, lần này hắn sẽ lỗ nặng.
Ý của Hầu Tiêu Trần, đáng để mình bỏ ra cái giá lớn như vậy sao?
Chỉ là chần chờ một chút, Lý Hạo liền có quyết định.
Kim Kiếm Thế, lần lữa không cách nào hiện ra, có lẽ chính do áp lực không đủ lớn, áp lực lớn hơn một chút, có lẽ có thể đẩy nhanh cảm ngộ của chính mình để đột phá.
Không suy nghĩ thêm gì nữa.
Lý Hạo lấy ra 3 khối Thần Năng thạch, lần này, 3 khối Thần Năng thạch đều là kim hệ.
Hắn chỉ còn lại 3 khối kim hệ.
Hắn không chọn hỏa hệ, Hỏa Phượng thương mặc dù là hỏa hệ, nhưng là một cây thương, kim hệ cũng có thể phát huy ra thực lực giống như vậy.
Lấy Thần Năng thạch, hắn nhanh chóng đập vỡ.
Trong nháy mắt, Hỏa Phượng thương bắt đầu hấp thu.
Cảm giác dường như là rất vui sướng.
Lý Hạo, cũng điều chỉnh trạng thái một chút, yên lặng mà chờ đợi.
Hỏa Phượng thương …có thể cho mình một chút kinh hỉ không?
Trong nháy mắt, năng lượng của ba khối Thần Năng thạch đã bị hấp thu hết.
Hỏa Phượng thương lóe ra hào quang.
Giờ khắc này, Lý Hạo mơ hồ thấy được một con tiểu phượng hoàng đang lượn lờ trong thân thương, khác biệt với mấy lần trước đó, lần này, Hỏa Phượng thương dường như cũng đang ấp ủ điều gì đó.
Bên trong thương, một cỗ Thế nhàn nhạt hiện ra.
Rất mỏng manh.
Thời điểm Lý Hạo đang nhìn chằm chằm kia, bỗng nhiên thấy hoa cả mắt, hắn lần này dường như có chút lâm vào huyễn cảnh, tinh thần có chút hoảng hốt.
Ngay một khắc này, một cây thương hiện ra trong đầu hắn.
Một thương phá thiên!
Một thương này, vô thanh vô tức đâm tới Lý Hạo, trường thương phá vỡ mọi thứ!
Giờ khắc này, hắn thậm chí mơ hồ nghe được một chút âm thanh, tựa như là âm thanh đến từ Hầu Tiêu Trần.
"Liệt Thần!"
Lạnh nhạt, bá đạo, phách lối.
Thương xuất liệt thần!
Liệt tinh thần, Liệt thần ý!
Liệt Thần Thương!
Lý Hạo hốt hoảng, giờ phút này, hắn phảng phất cảm giác được Hầu Tiêu Trần đứng ở đối diện, một thương đâm tới, giống như ngày đó Hầu Tiêu Trần đã nhẹ nhàng đánh chết Hồng Phát vậy, giờ phút này trong lúc hoảng hốt, Lý Hạo cũng có cảm giác bị chém giết.
Tử vong… giống như đang ở trước mắt.
Giờ khắc này, tinh thần hắn đã xuất hiện phân liệt, một bên là thanh thương, một bên là cảm giác nghẹt thở sắp chết, dường như trở về ngày đó.
Vào ngày đó, bạn tốt của hắn đã bị giết.
Chính là loại cảm giác nghẹt thở này… hắn đứng cách vài mét mà nhìn, trái tim dường như bị người xiết chặt.
Đó là lần thứ nhất hắn nhìn thấy Hồng Ảnh, nhìn thấy lực lượng siêu năng, giống như linh hồn đã bị người ta rút đi vậy.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn thấy bạn tốt của hắn chết thảm ngay tại chỗ, nhìn y giãy giụa, đau khổ, vô thanh nói với mình, ‘Trốn’!
Mau trốn đi!
Nguy hiểm!
Chính là loại cảm giác tuyệt vọng kia, phảng phất sau một khắc, kẻ chết chính là mình.
Hôm nay, loại cảm giác này lần nữa hiện lên.
Hơn một năm qua, Lý Hạo lại một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác bất lực này, cảm giác nghẹt thở đến sắp chết.
Trái tim như bị ai đó siết chặt.
…