Lần thứ nhất giết người, Lý Hạo liền giết một cách lãnh huyết vô tình, giết đến nỗi bọn người Liễu Diễm đều bảo là biến thái… sợ không?
Có một ít.
Buồn nôn sao?
Cũng có một chút.
Nhưng trong lòng lại không có cảm giác sợ hãi như vậy, những chuyện đáng sợ hãi hơn hắn cũng đã gặp qua.
Lần này, ngươi còn muốn dọa ta sao?
Không có khả năng!
Hỏa kiếm Thế, Địa Kiếm Thế, tổng cương Kiếm Thế…
Ba cỗ Thế, trong nháy mắt hiển hiện lên trong đầu.
Ngọn núi hiển hiện, mãnh hổ hiển hiện…
Trong mắt, hiện ra một kiếm kia của tổ tiên, hiện ra một kiếm cực hạn thăng hoa của chiến sĩ Bạch Ngân kia!
Có gì phải sợ, có cái gì mà trường kiếm không thể chém nát sao?
Nếu có, đó là do kiếm của ngươi không đủ mạnh!
“Giết!”
Một tiếng hò hét đến từ trên tinh thần, trong nháy mắt bộc phát, Lý Hạo vung kiếm!
Một kiếm này, vận dụng hết tất cả khả năng của hắn!
Tất cả cảm ngộ, tất cả đều bộc phát ở trong một kiếm này, hắn muốn chém nát một thương kia, chém nát sự uy hiếp của Hồng Ảnh đối với hắn trong đêm đó.
Kiếm ý hiển hiện!
Trong nháy mắt, dung hợp thành một thanh kiếm đoạn ngã, một kiếm chém ra, phía đối diện, Liệt Thần Thương đâm thủng bầu trời mà đến, đó là ý của Hầu Tiêu Trần, thế nhưng, ai cần quan tâm chứ?
Trên thực tế, Hỏa Phượng thương khẽ rung lên.
Lý Hạo rút kiếm, tốc độ không nhanh, thế nhưng, trong nháy mắt bộc phát đến cực hạn, một thanh tiểu kiếm chém ra trong chớp mắt, một kiếm này chém ra, bản thể Hỏa Phượng thương giống như bị kinh hãi, trong nháy mắt, chém rách hư không, biến mất tại chỗ.
Nhưng mà, một cỗ kiếm ý, khóa chặt bản thể Hỏa Phượng thương.
Trên Hỏa Phượng thương, một đạo Hỏa Phượng chi hồn trong nháy mắt hiển hiện, trong ánh mắt Hỏa Phượng dường như mang theo một chút hoảng hốt, thấy Kim Thương đang ở gần đó, trong nháy mắt, Hỏa Phượng thương liền trốn đến phía sau Kim Thương.
Trốn!
Nó sợ!
Nó sợ Lý Hạo, sợ cỗ kiếm ý này, trong sâu thẫm của ký ức vỡ vụn, dường như nó đã từng thấy qua một kiếm này, cực kỳ đáng sợ.
Chém ra một thương kia của Hầu Tiêu Trần, Hỏa Phượng thương vốn dĩ không có tâm đếm xỉa đến Lý Hạo, nhưng giờ khắc này lại bị ép đến nỗi không thể không bỏ trốn, trốn đến sau lưng Kim Thương.
Một giây sau, một cỗ kiếm ý cường hãn bao trùm lấy Kim Thương.
Sắc mặt của Kim Thương cũng là khẽ động.
Lý Hạo… đã phản kích sao?
Bị áp chế bởi thương ý của Hầu bộ, hắn thế mà còn có thể phản kích, hơn nữa, còn là phản kích ra một kiếm trước nay chưa từng có.
Kim Thương vốn dĩ không muốn đỡ, lão chỉ muốn tránh đi.
Nhưng đột nhiên cảm giác thấy, một kiếm này… khóa chặt lão!
Kim Thương không lo nghĩ tiếp được điều gì, chỉ sau một khắc, một thanh trường thương hiển hiện, một tiếng quát khẽ, một thương đâm ra!
Trường thương như lửa, chiếu rọi hư không.
Thương ý hiện ra!
Cực kỳ cường hãn, chỉ là nội kình, đều chấn đến hư không run rẩy, cây cối bốn phía liên tục vỡ nát, Kim Thương cũng không phải chỉ có hư danh!
Ầm!
Một tiếng nổ vang trời, một cỗ sóng nhiệt quét sạch tứ phương, Kim Thương cầm trường thương trong tay, thương ý bộc phát, một thương trực tiếp đánh tan kiếm ý mà Lý Hạo dung hợp được, kiếm ý tán loạn.
Mà thương ý của lão, cũng vỡ tan trong nháy mắt.
Kim Thương đứng thẳng tại chỗ, không nhúc nhích.
Lão chỉ là ngơ ngác nhìn Lý Hạo nơi xa, dương như thấy được trong thần ý của hắn còn có một thương cùng một kiếm, đang nổ tung, đang va chạm, đang chém giết lẫn nhau….
Kiếm ý của Lý Hạo, trong thực tế đã tiêu tán.
Sự va chạm của hắn cùng Kim Thương, chỉ là tạo ra phá hoại có phạm vi lớn, khiến cây cối bốn phía đều đứt gãy, cũng không có tạo ra những phá hủy khác.
Kim Thương cầm trường thương trong tay, đứng im nhìn Lý Hạo.
Cũng không biết qua bao lâu, trên trán Kim Thương lộ ra một vết máu nho nhỏ, một giọt máu, từ từ trượt xuống, nhỏ trên mặt đất.
Giờ phút này, Kim Thương mới nhẹ nhàng vuốt trán một cái, trong mắt, khó nén một chút rung động.
Kiếm khí của hắn, đã tán loạn.
Thế nhưng là… cùng lúc với sự tán loạn đó, mang theo một sự dứt khoát, một sự bộc phát nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt nổ tung ra, chỉ trong một phút cuối cùng vẫn khiến lão bị phản kích, bị chém rách trán.
Cũng không phải nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương nhỏ thôi, đối với Kim Thương mà nói, vận chuyển nội kình một chút, vết thương liền khép lại.
Thế nhưng, trong lòng Kim Thương, không thể bình tĩnh được.
Tuyệt không bình tĩnh được.
Đời này của lão, trải qua 3 lần không bình tĩnh như vậy.
Lần thứ nhất, lão bị Viên Thạc đánh bại, Ngũ Cầm chi Thế của Viên Thạc, khiến lão bị áp chế gắt gao, để lão không có lực đánh trả, quấy nhiễu lão nhiều năm.
Lần thứ 2, Hầu Tiêu Trần một thương đánh phá Ngũ Cầm chi ma, để lão thuận lợi bước vào Đấu Thiên, ngày đó, lão đã trải qua một màn bây giờ của Lý Hạo, trong thần ý, cuộc quyết đấu của thương và Ngũ Cầm, Hầu Tiêu Trần đã thắng bởi vì lão ấy quá mạnh.
Hai lần trước, đều khiến lão rung động rất nhiều năm.
Mà lần thứ 3, chính là giờ phút này.