TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 708: Gương mặt đau đớn (1)

Lý Hạo lảo đảo trở lại chỗ nghỉ, chưa kịp đi gặp bọn Lưu Long, đã lăn ra ngủ.

Một giấc này, ngủ rất say.

Thậm chí còn nằm mộng, mộng đẹp.

Mơ tới trước kia, cùng Trương Viễn lén lút nướng thịt ở sân sau của cậu ta, nướng rất thơm, thơm đến mức Lý Hạo chảy rõ dãi.

Trong mộng cảnh, Lý Hạo nhìn kỹ, tốt lắm, “thịt” đang nướng đều là Hồng Ảnh.

Giòn tan!

Mở miệng ngoạm một miếng Hồng Ảnh, ăn đặc biệt thơm ngọt, ăn xong toàn thân bốc hỏa, làm hại Lý Hạo còn tưởng rằng cháy rồi.

Kết quả xem xét, là huyết khí quá nồng nặc, đều bốc lên huyết quang.

...

Lý Hạo tỉnh.

No tỉnh.

Trong mộng cảnh, hắn cùng Trương Viễn ăn vô số Hồng Ảnh, nướng ăn, hầm ăn, chiên ăn...

Nó mới ngon làm sao.

Bữa ăn kết thúc, Lý Hạo thực sự không chịu nổi, cho nên hắn tỉnh.

Mở mắt, Lý Hạo lại cảm thấy no.

Hắn có chút sững sờ, trong mộng ta ăn Hồng Ảnh, chẳng lẽ thật hữu dụng?

Cảm thấy tràn đầy sinh lực hơn một chút.

Nhìn kỹ lại ... không nói nên lời.

Tiểu kiếm, ảm đạm nằm ở bên người.

Kiếm năng lại tiêu hao sạch sẽ.

Lý Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, nửa ngày không nói gì, hắn hiểu, trong lúc ngủ mơ chắc mình đã vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, không phải ăn quá no, là hút kiếm năng hút no.

Toàn bộ kiếm năng trong tiểu kiếm đều bị hắn hút hết.

Bởi vì thân thể thụ thương, cần bổ sung năng lượng.

Cho nên, hắn hấp thu kiếm năng.

Lý Hạo im lặng, ta còn tưởng rằng ta thật có thể giết người trong mộng, trong mộng ăn Hồng Ảnh, thì ra là ăn đồ của mình, kiếm năng lại cạn kiệt.

Tuy nhiên vết thương trước đó ở cánh tay đã lành lại.

Sau khi phát xuất một kiếm kia, vài nội thương trong cơ thể đều khôi phục.

"Mệnh phá tài!"

Lý Hạo lắc đầu, thở dài, được rồi, coi như trong mộng của ta mời khách, Tiểu Viễn cũng ăn phân nửa, trước đây không có tiền, nên chưa từng mời khách, hôm nay ngược lại mời một bữa lớn, Tiểu Viễn hẳn cũng rất hài lòng.

Quả nhiên, ta vẫn rất hào phóng.

Nghĩ thông suốt những việc này, Lý Hạo bèn nhếch môi cười.

Cảm thụ cơ thể bản hân, nội kình quả thật mạnh hơn so với trước kia, khí huyết cũng dồi dào, kinh mạch khoẻ mạnh, xương cốt vững chắc, tích tụ trong lòng tiêu trừ không ít.

Lấy ra 3 miếng Thần Năng Thạch, bóp nát, Hỏa Phượng Thương hình như rục rịch, muốn hấp thu.

Lý Hạo lại cầm lên tiểu kiếm, vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, tiểu kiếm có chút bất đắc dĩ hấp thu, Hỏa Phượng Thương ở bên lại rất ngoan.

Không ngoan, tiểu kiếm đói bụng, vậy có thể sẽ ăn chân Phượng Hoàng.

3 miếng Thần Năng Thạch cũng giúp tiểu kiếm khôi phục chút kiếm năng, Lý Hạo dò xét 5 miếng Thần Năng Thạch trong giới chỉ, có chút ưu sầu, dùng tiền quá nhanh, trước đó nhiều Thần Năng Thạch như vậy, mới bao lâu a.

Nếu không phải thu được một chút, thì sớm đã xài hết rồi.

Những binh khí thời kỳ cổ văn minh, đều háu ăn vậy sao?

Lại cảm ứng nhục thân của mình, một lát sau, Lý Hạo tập trung tại phổi.

Khu vực phổi, hình như có thêm vài vật kỳ quái.

Lý Hạo cẩn thận cảm ứng, nói là thế, lại hình như không phải thế, đó là cái gì?

Lúc trước hắn chém ra một kiếm, cực hạn bộc phát, Lý Hạo cảm thấy, một kiếm kia chém ra, nên tính là lĩnh ngộ thế, thế thứ ba, Kim Kiếm Thế.

Nhưng giờ phút này, thứ trong khu vực phổi, hình như không hoàn toàn là thế.

Thần ý hiện ra, Lý Hạo yên lặng cảm thụ.

Một lát sau, ánh mắt hơi có vẻ dị dạng, nên tính là thế.

Nhưng địa thế của hắn là núi, hỏa thế là hổ, hắn cho rằng Kim Kiếm Thế có thể là Phượng Hoàng, có thể là chim, dù sao cũng là Phi Điểu Thuật chuyển đổi, xuất hiện một con chim thật ra rất bình thường.

Nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy.

Lý Hạo nhìn kỹ một chút, chính là một chấm.

Đúng vậy, là một chấm có kích thước bằng một viên bi.

"Là viên bi? Hay cái chấm?"

Lý Hạo vắt óc suy nghĩ, vì sao Kim Kiếm Thế là loại hình thái này?

Không nên.

Thế cùng bí thuật, cảm ngộ đều có quan hệ, mặc kệ là bí thuật hay là cảm ngộ, Kim Kiếm Thế đều không nên là cái chấm mới đúng.

Lý Hạo nhíu mày, không thành công ngưng tụ sao?

Hay là nói, chỉ là sơ bộ cảm ngộ, thế quá yếu ớt, nên xuất hiện loại tình huống này?

Hắn suy tư một lúc, sau đó quyết định nếm thử, hắn chuyển chấm nhỏ vào phổi, khóa thế!

Lý Hạo chuẩn bị khóa thế thứ ba.

Kim Kiếm Thế vừa tiến vào phổi, rất an tĩnh, lộ ra rất nhỏ yếu, Lý Hạo cũng có chút cổ quái, cảm giác Kim Kiếm Thế không yếu, nhưng hiện thực thì dù là núi lớn hay là mãnh hổ, tiến vào ngũ tạng khóa thế, đều kịch liệt giãy dụa.

Kim Kiếm Thế, lại không giãy dụa.

Được rồi, thử nhìn một chút.

Một ống khoá thô to hiện lên trong phổi của Lý Hạo, khóa siêu năng.

Khóa siêu năng hướng về phía khóa bi nhỏ.

Trước kia, mãnh hổ cùng núi lớn đều sẽ giãy dụa, lần này, viên cầu lại an tĩnh khiến Lý Hạo có chút bất an, mặc cho ổ khoá tới gần.

Đúng lúc Lý Hạo có chút thấp thỏm, thì bỗng nhiên, trong nháy mắt, chấm sáng trong phổi bộc phát.

Tốc độ nhanh đến mức bản thân Lý Hạo cũng không thể kịp phản ứng.

Sau một khắc, tiếng rắc vang lên trong đầu của Lý Hạo.

- Phụt!

Thân thể lập tức bị lần va chạm này làm cho hoang tàn khắp nơi, Lý Hạo không ngừng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt.

Giờ phút này, chấm sáng biến mất.

Lý Hạo lại biến sắc!

Trong thần ý, phổi xuất hiện biến hóa cực lớn, điểm sáng nhỏ màu vàng, lại biến thành nguyên dạng, vô cùng an tĩnh, không nhúc nhích.

Thế nhưng khóa siêu năng to lớn trên dây xích kia, lại xuất hiện một vết nứt rõ ràng.

Lý Hạo tái mặt rồi!