TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 711: Gương mặt đau đớn (4)

Giết vài siêu năng dưới Tam Dương, về phần Tam Dương cảnh... đừng thấy Hồng Nguyệt biến mất mấy vị, không có liên quan mấy đến bọn Tuần Dạ Nhân, bản nhân Hách Liên Xuyên cũng chỉ là Tam Dương trung kỳ, nào có dễ dàng giết cường giả Tam Dương như vậy.

Nếu tứ đại cơ cấu vây quét, Lam Nguyệt chưa chắc sẽ hạ quyết định như vậy.

Nhưng lúc này đây, há chỉ tứ đại cơ cấu hạ thủ?

Ngân Nguyệt võ lâm, võ sư tứ phương, thậm chí Diêm La, Phi Thiên đều ngầm hạ độc thủ, đây mới là Lam Nguyệt được ăn cả ngã về không, tức giận triệu tập vô số cường giả tập trung tại Ngân Nguyệt.

"19 tỉnh Phương bắc, cường giả Hồng Nguyệt nhiều không?"

"Nhiều."

Ngọc tổng quản vẫn lạnh lùng: "Cho dù một tỉnh có 30 hay 50 người thì cũng có gần một nghìn siêu năng, bên phe Hồng Nguyệt đều là Nguyệt Minh trở lên, Nhật Diệu không ít, Tam Dương thì ít là 2,3 vị, nhiều vài chục vị! Nghe nói, khả năng có Húc Quang lẻn vào... 3 tỉnh phía bắc vốn có Húc Quang trấn giữ, nhưng ba tỉnh phía bắc giờ đang rất loạn, cho nên phòng tình báo suy đoán, e rằng Húc Quang cũng tới... ngươi tận lực đừng ra thành!"

"Hiểu rồi!"

Lý Hạo gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, Húc Quang!

Không thể trêu vào!

Đừng nói hiện tại ba thế còn chưa dung hợp, dù dung hợp thì hắn cũng đánh không lại Húc Quang.

Lý Hạo thầm cân nhắc, ba thế dung hợp, hắn có thể đánh Tam Dương đỉnh phong, thậm chí có thể có hi vọng đánh giết...

Nhưng ba thế dung hợp đối phó Húc Quang, đừng đùa chứ.

Trước đó đối phó một vị Tam Dương đỉnh phong, hai thế dung hợp, còn cần Huyết Đao Quyết, cuối cùng thật ra cũng là tám lạng nửa cân, trên thực tế vẫn kém một chút, nếu không phải Hách Liên Xuyên xuất hiện, hắn chưa hẳn có thể hạ được Hoàng Kiệt.

Cho nên, vừa nghe đến khả năng có Húc Quang tới... Lý Hạo rất khẩn trương.

Cẩn thận!

Không thể trêu vào!

Đương nhiên, không thể trêu vào sợ cái gì?

Người Hồng Nguyệt, ta mới không sợ, chủ yếu là người Hồng Nguyệt gặp hắn, ý nghĩ đầu tiên là bắt sống Lý Hạo, sát ý không nặng, đây mới là nguyên nhân Lý Hạo không sợ, nếu là Húc Quang của Phi Thiên cùng Diêm La... Lý Hạo mới sợ chết.

Ngọc tổng quản cũng chỉ nhắc nhở một câu, Lý Hạo không phải trẻ con, hắn có ý nghĩ của mình, cho nên nàng không nói thêm nữa, quay người muốn rời đi.

Lý Hạo suy tính một lúc, nói: "Tổng quản, nếu ta muốn mang người vây giết Tử Nguyệt... ngươi có suy nghĩ gì?"

Ngọc tổng quản dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lý Hạo, ánh mắt lạnh như băng: "Thăm dò tẻ nhạt, không cần làm liên tục. Ta sớm đã rời Hồng Nguyệt nhiều năm, chuyện của các ngươi, ta không có hứng thú. Lúc ta rời đi, Hồng Nguyệt vẫn chỉ là tổ chức hoạt động âm thầm, về phần Tử Nguyệt hiện giờ... ta cũng không quen, Hắc Tri Chu cũng không giao lưu với ta nhiều năm, ngươi hài lòng chưa?"

Lý Hạo vội cười nói: "Hài lòng hài lòng, tổng quản đừng hiểu lầm, ta chính là sợ tổn thương người trong nhà."

Ngọc tổng quản đi vài bước, ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn về phía Lý Hạo: "Còn nữa, tốt nhất đừng có chủ ý đó! Tử Nguyệt hiện giờ, rất có thể là con gái của Ánh Hồng Nguyệt... cụ thể thì ta không rõ, tính cách của Hắc Tri Chu khá đặc biệt, người bình thường rất khó có thể khiến nàng đồng ý sinh một đứa bé..."

"Ánh Hồng Nguyệt khẩu vị nặng vậy sao?"

Lý Hạo sững sờ.

Ngọc tổng quản bỗng nhiên cười: "Ánh Hồng Nguyệt... hắn cũng là người rất thú vị, ngươi nói khẩu vị nặng, cũng không sai, sư phụ ngươi trước đó không lâu mới giết một đứa con trai của hắn, mà Ánh Hồng Nguyệt thì con cháu đầy đàn, con gái của hắn không có 100 cũng có 80... Nhưng, Tử Nguyệt có lẽ tương đối được coi trọng, không giống với phế vật trước đó bị giết chết."

Ngựa giống a!

Lý Hạo thở nặng dọc, thế mới biết, cmn Ánh Hồng Nguyệt lại có nhiều con cháu như vậy.

Con gái có gần trăm, cái này... nếu cháu trai chắt trai đều có, chẳng phải một mình lão có thể chế tạo một tổ chức khổng lồ hơn nghìn người?

Đm!

Luôn nhắc đến Ánh Hồng Nguyệt, nhưng Lý Hạo giờ mới biết rằng đối phương còn là lão sắc ma.

"Hiểu!"

Lý Hạo gật đầu, mừng thầm trong lòng.

Con gái của Ánh Hồng Nguyệt?

Càng tốt hơn!

Dạng này thì uy hiếp, hoặc là giết, càng có cảm giác.

Con gái không được coi trọng, giết rồi chưa chắc Ánh Hồng Nguyệt sẽ quan tâm, tỉ như lão sư giết Tam Dương sơ kỳ kia, nhưng nếu giết Tử Nguyệt, có lẽ Ánh Hồng Nguyệt sẽ nổi trận lôi đình.

Ngọc tổng quản khẽ nhíu mày, không biết Lý Hạo nghĩ cái gì, lại hiểu cái gì.

Mặc kệ hắn!

Ngọc tổng quản nhanh chóng biến mất ở trước mắt của Lý Hạo, nàng đến chỉ là vì lấy đi Hỏa Phượng Thương thôi.

...

Một lát sau.

Lý Hạo nhìn thấy mấy người Lưu Long, trên mặt cuối cùng nở nụ cười chân thành.

"Lão đại, chị Liễu, anh Siêu, anh Kiên..."

Lý Hạo nở nụ cười, chủ động tiến lên một bước, duỗi ra hai tay... Lưu Long có chút không quen, vừa muốn ôm, Lý Hạo bèn vòng qua y, ôm lấy Liễu Diễm, Lưu Long có chút giật mình.

Mà Liễu Diễm, cũng cười quyến rũ: "Sao đột nhiên nhiệt tình vậy?"

Lý Hạo cũng chỉ vừa chạm lập tức rút, cười ha ha nói: "Đã lâu không gặp chị, nhìn xem, lại đẹp lên rồi! Sớm biết, mấy ngày trước liền đi thăm hỏi, đây là gặp lão đại, nên vui vẻ hơn?"

"..."

Liễu Diễm lườm hắn, không thèm để ý.

Lưu Long cũng không tiếp lời, liếc nhìn Lý Hạo, trầm giọng nói: "Mấy ngày nay ngươi cũng đang tu luyện, lại có tiến bộ?"

"Tạm được!"

Lý Hạo cười ha hả nói: "Bình thường, đến giờ cũng chỉ có vậy, chưa chắc lợi hại như lão sư ta..."

Đây là lời gì?

Lưu Long có chút ức chế, cái gì gọi là không chắc chắn mạnh như lão sư ngươi?

Thời điểm lão sư của ngươi ra đi, giết Tề Mi Côn, một vị có thể so với Tam Dương đỉnh phong, ý ngươi là... ngươi cũng có hi vọng giết Tam Dương đỉnh phong sao?

"Lão đại tới thật đúng lúc, ta vừa hay có việc, cùng làm đi."

"Làm cái gì?"

"Đi gặp Vương Hằng Cương, để hắn cho ta chút nhân thủ, xem xem có cường giả thiết y hay không, gia nhập tiểu đội ta, vừa vặn cùng anh Kiên lập một tiểu đội phòng ngự, phối hợp thêm hắc khải... Hắc hắc, Nhật Diệu cũng đánh không thủng, Tam Dương cũng trợn tròn mắt!"

"Vương Hằng Cương?"

Lưu Long nhíu mày: "Ngươi quen hắn lắm sao?"

"Không quen, lão đại ngươi quen là được."

Cạn lời!

Lưu Long quả thật khá quen, Vương Hằng Cương chờ đợi tại Ngân Thành rất nhiều năm, nhưng Lưu Long lại cau mày nói: "Dù ta quen hắn, nhưng mấy năm trước đã trở mặt, năm đó hắn nhất định phải rời Ngân Thành, ta lại lựa chọn trở về Ngân Thành, cho nên đã tạo nên chút xích mích."

"Không sao, oan gia nên giải không nên kết, lão đại, dưới tay hắn có ai không?"

"Có thì chắc chắn là có."