"Vâng!"
Rất nhanh, người áo choàng báo cáo biến mất.
Một lát sau, một số ánh sáng xuất hiện trong sơn động.
Trong bóng tối, cũng không phải chỉ có một mình Bán Sơn, còn có một vị khoác áo choàng, vừa rồi yên tĩnh đến đáng sợ, không có bị vị trước đó phát hiện.
Thanh âm của Bán Sơn vang lên: “Trưởng lão, Bát đại gia, thực sự chỉ có một vị Lý Hạo truyền nhân này sao?"
Trưởng lão.
Tổ chức Phi Thiên, thần bí dị thường, ngay cả Tuần Dạ Nhân cũng biết rất ít về bọn họ, tương tự với tổ chức sát thủ, trả thù lao liền giết người, đương nhiên, thứ mà bọn họ muốn không phải tiền, mà là bảo vật tu luyện.
Đối với cơ cấu của Phi Thiên, Tuần Dạ Nhân cũng không quá hiểu, là thần bí nhất trong 3 tổ chức lớn, nhưng cũng biết đại khái tình huống, trưởng lão hội của Phi Thiên đều là sát thủ đỉnh cấp.
Trong bóng tối, trưởng lão khoác áo choàng khàn khàn nói: "Có lẽ còn những người khác còn sống, nhưng hiện nay, trên mặt nổi chỉ có Lý Hạo rồi! Nhưng... vị Hồng Nguyệt kia, ai biết rốt cuộc có phải một trong Bát đại gia hay không? Hắn còn biết nhiều về Bát đại gia hơn cả chúng ta, mấy năm nay, vẫn luôn là Hồng Nguyệt bố cục trước, chúng ta theo sát phía sau... Ánh Hồng Nguyệt, thực sự họ Ánh sao?"
Bán Sơn cũng trầm mặc lại.
Cũng đúng, Ánh Hồng Nguyệt cũng là người của võ lâm Ngân Nguyệt, rốt cuộc có phải một trong Bát đại gia hay không, Phi Thiên cùng Diêm La cũng đã đoán, chỉ là không có quá nhiều manh mối, có đúng hay không, giờ cũng không ảnh hưởng gì.
Với việc Lý Hạo bại lộ ở Ngân Thành, tin tức về Bát đại gia hoàn toàn phanh phui, giờ Hồng Nguyệt cũng không che giấu gì nữa.
"Chúng ta phải ra tay trước sao? Một khi Lý Hạo bị Hồng Nguyệt bắt đi, có lẽ sẽ xuất hiện một ít việc không thể khống chế, Hồng Nguyệt vì Bát đại gia, cẩn thận từng li từng tí, bày trận ở Ngân Thành b hơn mười năm, hiển nhiên toan tính không nhỏ!"
"Yên lặng theo dõi kỳ biến... bọn Hầu Tiêu Trần vẫn còn, không thể để cho Hồng Nguyệt thành công!"
" n."
Nói chuyện dừng ở đây, nhưng Phi Thiên cũng sẽ không thực sự mặc kệ, là sứ giả của hắc ám, bọn họ vẫn sẽ quan tâm điều này.
...
Hai chiếc xe tải, nhanh chóng rời Bạch Nguyệt Thành.
Thành thị phồn hoa, dần dần rời xa.
Lý Hạo nhìn về phương xa, hắn đang nhìn đoàn ánh sáng, mình ra khỏi thành, e rằng đã khiến cho một số người chú ý.
Có người theo dõi mình sao?
Nhìn một hồi, không phát hiện siêu năng theo dõi, ít nhất trong phạm vi ngàn mét, không có đoàn ánh sáng tồn tại, hoặc là quá nhỏ bé, tự xem không đến?
Xe đều lái trên đường lớn.
Đường đi gập ghềnh, chạy mấy giờ liền, khiến người ta buồn ngủ.
Cho đến khi xe đi qua một khu rừng rậm, mọi người mới lên tinh thần, còn chưa kịp suy nghĩ thì bên tai đã vang lên giọng nói của Lý Hạo: “Xuống xe!"
Trong nháy mắt, từng vị võ sư nhanh chóng xuống xe.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cổ lực lượng dẫn dắt, trực tiếp bị kéo xuống.
Trên hai chiếc xe, một đám võ sư mặc hắc khải, toàn bộ bước xuống đất.
Mà hai chiếc xe tải vẫn tiếp tục chạy.
Lý Hạo vẫn chưa dừng lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một khối đá lớn, nhét vào trong buồng xe, lại mở trần xe ra, che đậy thùng xe.
Thanh âm vang lên bên tai của hai vị tài xế: “Chạy liên tục không được ngừng xe, chạy đến Diệu Quang thành rồi xuống ăn cơm, tự chúng ta giải quyết vấn đề ăn cơm!"
Đây là tài xế do Võ Vệ Quân sắp xếp, không phải là cường giả gì, nhưng đều rất biết tuân thủ mệnh lệnh, sẽ không vi phạm mệnh lệnh của một vị bách phu trưởng.
Hai tài xế cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục lái xe.
Chỉ là lỗ tai yên tĩnh hơn, tên Lý Hằng nói nhiều trên chiếc xe thứ hai, dường như không nói gì nữa.
...
Lý Hạo nhìn về phía trước, mãi đến khi xe tải đi xa, lúc này mới lên tiếng nói: “Nhẹ nhàng thôi, không nên để lại quá nhiều dấu vết, nơi này là Thiên Sơn Mộc Lâm, chúng ta đi men đường núi, sau khi trời tối mịt lại chuyển ra ngoài!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy có chút không cần thiết.
Nhưng lúc này, cũng không ai dám phản bác.
Có vài võ sư, biết hoàn cảnh của khu rừng này, đều âm thầm than khổ.
Khu rừng này, phạm vi phóng xạ rất lớn, trực tiếp đi xuyên qua, thực ra cũng không quá xa, nhưng phải trèo đèo lội suối, từ phương hướng khác vượt qua, ít ra có gần trăm dặm sơn đạo.
Lúc này, mọi người còn phải mặc hắc khải, dù là võ sư cũng sẽ mệt gần chết.
Một lát sau, một nhóm 51 người, chưa từng phát ra động tĩnh quá lớn, nhanh chóng bắt đầu truyền thuyết tùng lâm, biến mất trên con đường lớn.
...
Ở bên ngoài Thiên Sơn Mộc Lâm.
Từ cách đó rất xa, có người cầm kính viễn vọng chế tạo đặc thù, đang quan sát.
Mãi cho đến hai chiếc xe tải chạy khỏi khu rừng, kẻ theo dõi từ xa khẽ nhíu mày, lúc trước trần xe tải mở ra, giờ sao đóng lại?
Là bởi vì ánh nắng gay gắt?
Hay là để tăng thêm bí mật?
Do vậy nên gây khó khăn cho việc theo dõi.
Đây chính là bất lợi của võ sư, không gần đối tượng theo dõi, thì không cách nào phát hiện được gì, rất phiền phức.
Nếu như một xe siêu năng, không cần nhìn chằm chằm, dù đi tới đầu thì cũng giống như bóng đèn, cường giả rất dễ dàng quan sát được hành tung của đối phương.
...
Chuyện Lý Hạo ra khỏi thành, vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người có mưu đồ.
Hai chiếc xe tải chứa đầy võ sư, sẽ không thoát khỏi mắt của rất nhiều kẻ có ý đồ.
Cũng không theo dõi quá gần, dù sao bọn họ biết Lưu Long bước vào Đấu Thiên, Lý Hạo rất có thể cũng tiến vào Đấu Thiên, võ sư Đấu Thiên rất bén nhạy.
Cho đến khi chiếc xe lái vào Diệu Quang thành, mãi cho đến tài xế cơm nước xong xuôi, sau đó lên xe, bắt đầu chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. Xe tải nằm im không nhúc nhích, mới khiếni một số người chú ý, nhưng cũng không ai dám tùy tiện tiến lên quan sát.
Mà sắc trời, cũng dần dần tối.
Mà một bên khác, một đám phú nhị đại, cũng lái xe thể thao của bọn họ, tuấn nam mỹ nhân, chuyện trò vui vẻ, xuất phát hướng về Hoành Đoạn hạp cốc, thu hút sự chú ý củ một số người.
Nhưng cũng chưa quá mức lưu ý.
Thời khắc này Lý Hạo, đã sớm mang theo Liệp Ma đoàn, vượt qua vài tòa sơn lâm, tránh được địa phương có quang đoàn tồn tại, một nhóm 51 người, không gây nên chút động tĩnh nào, biến mất trong tầm mắt của mọi người.