Giờ phút này, Hồng Thanh cũng không thể không mở miệng nói: “Đoàn trưởng, thứ này có thích hợp không? Nhiều người nhiều miệng... Ta không phải là nói có người cố ý tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu không cẩn thận vô tình nói ra... Theo ta được biết, hình như hiện tại Ngân Nguyệt này không có trận pháp tương tự đi?”
“Cho dù là Thiên Tuyền đại trận của Vũ Vệ quân, hình như cũng không giống vậy. Chỉ là sau khi liên thủ thì chiến lực sẽ tăng cường một chút, cũng không làm được dùng nội kình của nhau...”
Lý Hạo gật đầu: “Đó là do đẳng cấp trận pháp của bọn họ hơi thấp một chút, đẳng cấp của Thập Hoàn Phong Sơn Trận hẳn là tương đối cao. Về phần tiết lộ ra ngoài... Ta không có cách nào để giữ nhân tâm của tất cả mọi người, thật sự tiết lộ ra ngoài thì truy tìm là được, điều tra ra thì sau đó trả thù thôi, không thể tra ra được, ta còn có thể làm gì?”
Lý Hạo cười một tiếng: “Cũng không thể, rõ ràng ta có thủ đoạn đề thăng thực lực của mọi người mà lại không lấy ra, để mọi người vô duyên vô cớ đi chết? Hơn nữa, đây chỉ là một trận pháp mà thôi, chủ yếu nằm ở người dùng, chỉ có một người thì hắn cũng không thể tổ chức được trận pháp. Liệp Ma đoàn có thể có nhiều thu hoạch hơn hay không là nằm ở tất cả mọi người, không phải ở cá nhân ta. Có thể ta mạnh hơn tất cả mọi người, nhưng ngay cả khi ta mạnh mẽ, thực sự gặp rắc rối, lại rơi vào trong đó, có lẽ phải dựa vào tất cả mọi người đến giải cứu.”
“Trảm Thập cảnh trước tiên tiêu hóa huyết thần tử, võ sư Phá Bách trước tiên nghe hô hấp pháp của ta. Bộ hô hấp này tên là Phong Sơn Pháp, căn cứ theo sách cổ ghi lại, bộ trận pháp này có nguồn gốc từ thời kỳ văn minh cổ đại, từ một thế lực tên là Động Thiên Phúc Địa. Đương nhiên, đối với điểm này, lão sư của ta cũng có một giải thích khác, có lẽ động thiên phúc địa không phải là một tên thế lực mà là một tên gọi chung của một đám thế lực, trong sách cổ có không ít ghi chép đều xuất hiện mấy chữ này... Điều này không quá quan trọng.”
Động thiên phúc địa!
Mọi người ghi nhớ, nhưng Lý Hạo nói không sai, điều đó không quá quan trọng. Quản nó đến từ đâu, văn minh cổ đại đã sớm biến mất, tình hình cụ thể năm đó cũng không ai quá để ý.
Rất nhanh, Lý Hạo bắt đầu truyền thụ hô hấp pháp.
Hô hấp pháp không tính là khó, với tư cách là võ sư, ngoại trừ hô hấp pháp cốt lõi vốn phải học, ít nhiều cũng sẽ biết được một số hô hấp pháp khác. Lý Hạo biết được vài loại, các võ sư khác ở đây, ít nhiều cũng sẽ biết một số hô hấp pháp khác.
Theo Lý Hạo truyền thụ, dần dần, hơi thở của mọi người biến hóa.
Từ đây, trên thực tế, có thể thấy độ hiểu biết và thông minh của một số người.
Ví dụ như Hồng Thanh, là con gái của Hồng Nhất Đường, đích xác rất thông minh. Lý Hạo nói xong một hồi, tiết tấu hô hấp của Hồng Thanh liền xuất hiện biến hóa, lại qua một hồi, Hồng Thanh phóng nội kình ra ngoài, nội kình mơ hồ xuất hiện một chút bất đồng.
Nội kình vẫn mạnh như cũ, không mạnh lên tí nào.
Nhưng dường như một lớp gì đó đã được hô hấp pháp thay đổi.
Hồng Thanh vừa mới học được, Hồng Hạo lập tức cũng học được, tiếp theo là Lý Hằng, sau đó là Ngô Siêu, sau đó là Liễu Diễm, tiếp theo là Vương Siêu...
6 nhân vật cấp đội trưởng đều đã học được.
Mà môn đồ của Kiếm Môn, đa số người đều học được nhanh hơn một chút.
Võ sư tới từ Tuần Kiểm Ti đều chậm hơn một chút.
Đó là chênh lệch.
Võ sư của Tuần Kiểm Ti đều là mấy người trong Ngân Thành năm đó, có người nửa đường xuất gia, có người dã lộ, có người theo chân Vương Hằng Cương, Lưu Long học võ.
Mà môn đồ Kiếm Môn đều là hạt giống tốt được Hồng Nhất Đường tự mình đi chọn, cái khác không nói, năng lực học tập đều rất nhanh.
Giờ phút này, Hồng Thanh có chút tò mò thử một chút, trong nháy mắt nội kình của nàng và Hồng Hạo tiếp xúc, lập tức kết nối với nhau, vẻ mặt của Hồng Thanh kinh ngạc cùng rung động, chỉ là sau khi bí mật thăm dò lại nhìn không ra biểu tình gì.
Nhưng sâu thẳm bên trong vẫn rung động vô tận.
Làm sao có thể!
Nội kình... Thực sự có thể hợp nhất.
Môn đồ Kiếm Môn bọn họ đều tu luyện pháp môn hạch tâm Địa Phúc Kiếm, cũng coi như đồng môn đồng pháp, ngoại trừ vài cá biệt không phải, còn lại đều giống nhau nhưng lại không xuất hiện tình huống nội kình tương thông.
Vì sao loại trận pháp hô hấp pháp này có thể làm được?
Hồng Thanh khó hiểu.
Lý Hằng nói nhiều, càng không thể nào hiểu được, trực tiếp hỏi: “Đoàn trưởng, chúng ta cũng là đồng môn, cũng là một loại hô hấp pháp, vì sao không thể dung hợp nội kình?”
“Không biết.”
Mọi người sửng sốt.
Lý Hạo nở nụ cười: “Ta đích xác không biết, có lẽ hô hấp pháp của trận pháp phải đặc biệt hơn một chút, bằng không sao có thể gọi là trận pháp được? Nếu đều có thể dung hợp lẫn nhau vậy thì không cần phải cố ý nói trận pháp gì nữa, đồng môn dung hợp lẫn nhau, đó là trận pháp rồi.”
Dứt lời lại nói: “Hoặc nói cách khác, cơ mật cất giấu trong đó quá cao cấp, hiện tại cấp bậc chúng ta quá thấp, không thể nào thấy được, có lẽ hô hấp pháp của trận pháp có một ít đặc điểm khác.”
Mọi người gật gật đầu, giờ phút này, ai nấy đều có chút hưng phấn.
Những người này bắt đầu cố gắng kết nối với nhau.
Hô hấp pháp chỉ là một vòng trận pháp.
Lý Hạo tiếp tục nói: “Ngoại trừ hô hấp pháp ra, yếu tố thứ hai của Phong Sơn Trận vòng mười người chính là vị trí đứng! Vị trí đứng nhất định phải chuẩn, bộ trận pháp này thích hợp vây công hơn, chủ yếu là để đối phó với tồn tại mạnh hơn mình... Không nhắm vào những người yếu đuối.”
“Thập Hoàn Phong Sơn, nghe tên liền biết, chủ yếu là hình thành một vòng khép kín để vây công địch nhân, phong ấn lực đánh trả của đối thủ...”
Hắn bắt đầu giảng thuật.
Những thứ này đều được sách cổ viết, Lý Hạo cũng chưa từng thử qua.
Lúc trước Viên Thạc dạy hắn quá nhiều sách cổ, bây giờ Lý Hạo còn không lĩnh ngộ được hết. Đi lĩnh hội, điều duy nhất hắn có thể làm chính là ghi nhớ mấy thứ này, đến thời điểm thích hợp lấy ra chia sẻ một ít với mọi người.
Giờ phút này, Lý Hạo vừa nói trận pháp, vừa nghĩ đến lão sư.
Lão sư đào mộ nhiều như vậy, biết rất nhiều sách cổ, nhưng ngoại trừ Ngũ Cầm Thuật ra, hình như cũng chỉ nghiên cứu Huyết Đao quyết một chút, là không được hay là lười dùng nhỉ?