Phía Đông.
Cũng có hai vị cường giả Tam Dương, một người trần trụi nửa người, xăm đầy hoa văn, cực kỳ cường tráng.
Một người khác là nữ giới, lộ ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được.
Nữ nhân kia lúc này cũng nhìn về hai phía, nụ cười xinh đẹp vô cùng, nói: “Phía Phi Thiên không ngờ lại phái Nguyệt Bồ đến, gia hỏa này giỏi nhất là năng lực che dấu, nghe nói trước kia từng ám sát một vị cường giả Tam Dương đỉnh phong, cũng không biết là thật hay giả.”
Bên cạnh, tráng hán lạnh lùng nói: “Sát thủ? Ám sát? Đó là gã chưa gặp ta, gã ám sát ta thử xem, xem có thể đánh tan phòng ngự của ta không!”
Gã là cường giả thổ hệ, Tam Dương hậu kỳ, hơn nữa cũng cực kỳ am hiểu phòng ngự thổ hệ.
Trước khi bước vào siêu năng, gã cũng là một vị võ sư, chỉ là thực lực không quá mạnh, Trảm Thập cảnh đỉnh phong bước vào siêu năng.
Là siêu năng chuyển đổi từ võ sư, gã cũng rất lấy đó làm hãnh diện.
Võ sư tấn cấp siêu năng, dưới tình huống bình thường đều mạnh hơn siêu năng đơn thuần một chút, đối phương mặc dù là Tam Dương đỉnh phong, gã cũng không sợ, một gã Tam Dương đỉnh phong chỉ có thể âm thầm hành tẩu, có thể phá tan phòng ngự của gã rồi hẳn tính.
Người phụ nữ là Tam Dương trung kỳ, giờ phút này nghe vậy cười duyên nói: “Đúng thế, người nào không biết Thiết Bích của Diêm La phòng ngự vô địch. Phương Bắc 19 hành tỉnh, phòng ngự mạnh hơn ngươi chỉ sợ cũng không có mấy người.”
Không có mấy người?
Thiết Bích âm thầm cười lạnh, trừ cấp độ Húc Quang ra, ai phòng ngự mạnh hơn mình?
Tam Dương đỉnh phong, gã cũng có quen biết một ít, thổ hệ cũng có, gã cũng từng so sánh qua, không ai mạnh hơn gã.
Cho nên, sâu thẫm trong nội tâm, gã cảm thấy bản thân chính là đệ nhất nhân hệ phòng ngự cấp độ Tam Dương của Phương Bắc.
Đương nhiên, lời này nếu nói ra có thể sẽ đem đến một chút phiền toái, vì để tránh phiền phức nên gã không nói thôi, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối đều cho là vậy.
“Đi thôi, xem tiểu tử kia một chút, lá gan quả thật không nhỏ, hắn xem mình là Viên Thạc sao?”
Thiết Bích hô một tiếng, mang theo một chút lạnh nhạt.
Lý Hạo…tên tiểu tử không chút tiếng tăm này, nếu không phải dựa vào danh tiếng của Viên Thạc cùng bát đại gia tộc, nhân vật như vậy, gã đều chẳng muốn nhìn nhiều, bây giờ ngược lại gan to bằng trời, thế mà diệt một phân bộ của Diêm La.
Hồng Nguyệt muốn mang người đi, đừng mơ.
Thiết Bích căn bản không xem ba người Hồng Nguyệt ra gì, ngược lại là Nguyệt Bồ của Phi Thiên, gã còn có chút coi trọng, mặc dù không sợ đối phương ám sát, nhưng dù sao đối phương cũng là cường giả Tam Dương đỉnh phong.
…
Vòng vây từ ba phía.
Theo manh mối bọn họ có được thì hôm nay Lý Hạo rất có thể đang trốn trong ngọn núi nhỏ phía trước.
Núi nhỏ ư, tốt lắm.
Trốn thì rất khó trốn, ngược lại rất thích hợp trở thành phần mộ cho đội vệ quân này.
Mà giờ khắc này, Lý Hạo lẳng lặng nhìn lên trên.
Hắn thấy ba Hồng Ảnh to lớn đang nhanh chóng bay về phía mình.
Bọn họ đều xem hắn như mồi ngon, như một kẻ mù.
Những ba cái Hồng Ảnh to như thế, tưởng ta không thấy sao?
Bất quá, sáu vị Tam Dương…áp lực đúng là rất lớn.
Tinh Không kiếm trong tay hắn hiện lên.
Lý Hạo đập vỡ một lúc 8 viên thần năng thạch, tiểu kiếm lập tức hấp thu, có một phần thần năng cũng đang tràn vào cơ thể hắn.
Hắn quay đầu nhìn về phía những võ sư giáp đen, khẽ cười: “Đã qua mấy ngày chém giết lẫn nhau, mọi người cũng đã tiến bộ không ít, nhưng mà…phiền phức đã đến, bây giờ có 6 vị Tam Dương của tam đại tổ chức đang từ bốn phía vây giết mà đến …
Đám người hơi có chút dao động.
Tam Dương!
Còn là những 6 vị!
“Mấy ngày nay, ta ít khi ra tay, nhưng lại có được không ít đồ tốt, tuy ta làm đoàn trưởng của các vị, nhưng cũng không thể lấy không mãi được.”
Lý Hạo cười một tiếng: “Mọi người đều nói Viên Thạc sư phụ ta là đệ nhất võ sư…nhưng sư phụ ta lại nói, trò giỏi hơn thầy, ấy mới là kết quả lão muốn, sư phụ ta đánh chết Tề Mi Côn, nhất chiến thành danh… không biết đêm nay, Lý Hạo ta có thể dương danh thiên hạ hay không!”
“Phó đoàn trưởng Lưu!”
Lý Hạo hô một tiếng, Lưu Long thời khắc này cũng đang là quân giáp đen, nghe vậy mau chóng trầm giọng đáp: “Có!”
“Nhiệm vụ của các ngươi, rất đơn giản… xem kịch, phòng thủ!”
Lý Hạo bình tĩnh nói: “Theo tình hình lúc này, những gã Tam Dương này đến trước một bước, nhưng không có nghĩa bọn Nhật Diệu không đi theo, khả năng đều ở phía sau…”
Lưu Long vội vàng nói: “Chúng ta liên thủ, vận dụng trận pháp, không dám chắc có thể giết được Tam Dương, nhưng để ngăn lại một vị, tuyệt đối không thành vấn đề…các huynh đệ đều không sợ, mấy ngày nay, chúng ta…”
“Không cần thiết!”
Lý Hạo giơ tay ngăn Lưu Long lại, cười nói : “Tin tưởng ta! Nếu ta không giết được bọn gia hỏa này… các ngươi ngăn lại một vị, cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì.”