TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 82: Chủ động thăm dò (4)

Viên Thạc thở dài một tiếng: "Tuy rằng đã sớm có suy đoán nhưng thật sự xác định vẫn có chút đau đầu! “

Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Còn có một điểm nữa là đối phương vô tung vô ảnh, đội trưởng Lưu không thể phát hiện, không thể tập trung vào, lão sư..."

“Không có việc gì!”

Viên Thạc lắc đầu: "Cấp độ của chúng ta, nếu không nhìn phía trước của mình, những gì ngươi nhìn thấy có thể không phải là thật! Thần ý cho dù có thuật tàng hình cũng không thể gạt được ta, trừ phi mạnh hơn ta rất nhiều."

Lý Hạo gật đầu, lão sư nói như vậy, tự nhiên sẽ không phải là khoe khoang.

Lý Hạo tới đây cũng không phải vì chuyện này.

Hắn lấy thạch đao ra và đặt nó lên bàn.

Viên Thạc nhìn hắn như hiểu được đây là cái gì.

Lý Hạo nhẹ giọng nói: "Bên trong có một cỗ thần bí năng đặc thù có công kích mạnh hơn so với thần bí năng thông thường, khác hẳn Tinh Quang năng ôn hòa, có lực công kích cực mạnh!”

“Đao và kiếm có tác dụng khác nhau sao?”

Viên Thạc đăm chiêu: "Kiếm của Lý gia, đao của Trương gia, một kiếm ôn hòa dưỡng thân, một đao lại sắc bén sở trường tấn công. Trong Bát Đại Gia còn có quyền của Triệu gia, cước của Lưu gia, Vương gia thì lại nuôi một con rùa, chùy của Hồng gia, thương của Chu gia, Trịnh gia gây cản trở..."

"Nếu dựa theo nghĩa đen quyền, cước, Vương gia, Trịnh gia có thể không có binh khí, nhưng hết thảy khó nói. Quyền cước cũng không có nghĩa là không có binh khí, con rùa kia có lẽ đại biểu cho lá chắn phòng ngự."

Viên Thạc không vội vàng nói về cây đao, mà là phân tích một phen.

"Nếu binh khí của sáu nhà khác đều bị lấy đi, đối phương cũng hấp thu thương năng lượng trong đó, chùy là công mà mai rùa là phòng thủ, quyền cước cứng chắc..."

Lão hơi nặng nề: "Vậy thật đúng là không dễ đối phó, chủ yếu là không biết đối phương rốt cuộc đã hấp thu bao nhiêu, toàn bộ hay là một bộ phận hoặc là binh khí khác căn bản không có năng lượng ẩn chứa như ở trong như đao và kiếm.

Đối phương không dám trực tiếp đến cướp, thậm chí bắt ngươi về nuôi dưỡng, có lẽ là kiêng kỵ Tuần Dạ Nhân, đại biểu hẳn là không vượt quá tưởng tượng quá nhiều."

Hơi đau đầu, lão nhanh chóng nói: "Đao thầy thu lại trước, nhưng thầy không xác định có thể đột phá hay không! Chủ yếu là không xác định thời gian và năng lượng trong đó có đủ hay không, nhưng em yên tâm, cho dù vượt qua Nhật Diệu cũng không phải là không thể đối phó!“

Lý Hạo gật đầu: "Lão sư có lòng đã quá tốt, nếu thật sự có vấn đề... thì chạy thôi! Đánh không lại thì chạy, thầy chắc có thể mang theo em chạy chứ? Cùng lắm thì chúng ta chạy tới tổng bộ Tuần Dạ Nhân, bọn họ không đến mức thấy chết không cứu chứ?“

Viên Thạc mỉm cười, có chút phong thái của ta.

Chỉ là chuyện này cũng không dễ nói, hơn nữa cũng không dễ chạy quá xa, Ngân Thành quá nhỏ!

Khoảng cách tới Thành Bạch Nguyệt cũng quá xa.

Về phần hiện tại chạy trốn thì Lý Hạo không cam lòng, Viên Thạc cũng không phục. Hơn nữa hiện tại chạy trốn sẽ chỉ để cho đối phương phát động trước, cũng không tốt lắm, Viên Thạc có lẽ có hy vọng thăng cấp.

Lần này, hai thầy trò không nói nhảm nữa.

Viên Thạc thậm chí còn không cự tuyệt, trực tiếp nhận thạch đao.

Ở thời điểm này, khách sáo là điều không cần thiết.

Mà không lâu sau đó Lý Hạo cũng rời khỏi tiểu viện.

.....

Lý Hạo vừa đi, Viên Thạc thử hấp thu một chút.

Trước khi đi, Lý Hạo còn nhắc nhở lão một câu, rất thống khổ.

Viên Thạc không coi trọng nó.

Nhưng khi lão thật sự hấp thu một chút đao năng, miệng Viên Thạc đều co giật.

Thật đau!

Năng lượng này... quá cuồng bạo!

Sau một khắc, ánh mắt Viên Thạc sáng lên, thứ tốt.

Binh khí truyền thừa của Bát Đại Gia quả nhiên đều là bảo vật đỉnh cấp, cái thạch đao bị phong ấn này lại thần bí năng tràn ngập thuộc tính công kích.

"Ngân Thành Bát Đại Gia, càng hiểu càng thấy thần bí!"

Nghĩ đến đây, lão lại nghĩ đến chuyến thám hiểm di tích văn minh cổ vào cuối tháng.

Viên Thạc rơi vào trầm tư.

"Di tích kia... Có liên quan gì với Bát Đại Gia không? “

Vốn dĩ thứ này là thứ mà Bát Đại Gia không thể chạm tới, một cái ở Ngân Thành một cái cũng đã vượt ra khỏi Ngân Nguyệt Hành Tỉnh, hơn nữa một cái là địa phương nhỏ, một cái là di tích văn minh cổ đại.

Nhưng giờ phút này, lão bỗng nhiên cảm thấy có thể có một mối liên hệ nào đó.

"Ta nhớ rõ trong di chỉ kia có khắc một con rùa ở cửa chính. Lúc trước ta không nghĩ nhiều, chẳng lẽ... Có quan hệ với Vương gia trong Bát Đại Gia? “

Giờ khắc này, Viên Thạc lâm vào trầm tư.

Di tích đó là di tích lớn nhất mà lão phát hiện trong những năm gần đây, cũng là một trong những di chỉ được bảo tồn nguyên vẹn nhất, đồng thời cũng là hung hiểm nhất.

Mà ba năm trước lão cũng bị thương ở đó.

Lần đó chết rất nhiều người, cho nên Tuần Dạ Nhân buông tha thăm dò và một mực phong tỏa bên kia.

Gần đây lại muốn mở lại, hơn nữa nghe nói không chỉ một nhà Tuần Dạ Nhân mà là mấy tổ chức siêu năng liên thủ thăm dò, hiển nhiên Tuần Dạ Nhân cũng lo lắng lần nữa chết thảm trọng.

Dù cần phải chia miếng bánh nhưng cũng chỉ có thể như vậy, nếu đông người mà tổn thất lớn thì tốt hơn hết là mọi người cùng nhau gánh chịu.

“Bát Đại Gia... Di tích... Hung thủ trong vụ án tự thiêu..."

Nếu hung thủ trong vụ án tự thiêu biết một ít chuyện của Bát Đại Gia, thậm chí còn suy đoán hoặc đơn giản là biết di tích kia có liên quan đến Bát Đại Gia. Vậy thì kế tiếp có phải họ cũng sẽ tham gia?

Trong trường hợp này, nếu bên kia là một tổ chức, vậy thì sức mạnh sẽ tập trung ở đó nhiều hơn hay không?

Như vậy thì Ngân Thành lại an toàn một chút.

“Trước tiên đừng nghĩ tới chuyện này!”

Viên Thạc hít sâu một hơi, việc cấp bách là giải quyết xong phiền toái của Lý Hạo trước.

Về phần chuyện của di tích thì để sau này hãy xem sau.