TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 101: Trận chiến mở màn giành thắng lợi (3)

Hai người, bị chú đánh máu chảy đầy đất, Chu Hạ không biết đã gãy bao nhiêu xương ngực, bàn chân bị đánh nát xương, thận cũng nát, hai tay bị Lý Hạo trảo lòi xương!

Người nữ cũng thê thảm không kém, cổ có thể đã bị đá gãy, bàn tay cũng phế, xương cốt trên người cũng gãy cả đống...

Nhưng chú lại nói mình rất sợ!

Chú còn là người sao?

Lưu Long không nói gì, cũng không để ý Lý Hạo có giả vờ hay không, mà trầm giọng nói: "Đây là lần thực chiến đầu tiên của em?"

"Đúng ạ!"

Lý Hạo gật đầu giống như con gà mổ thóc, thở hồng hộc nói: "Thực chiến quá đáng sợ, em trước kia chỉ là yêu thích võ thuật, dù học được Ngũ Cầm Thuật, nhưng cũng chỉ để rèn luyện cơ thể, không ngờ lúc thực chiến lại hung hiểm đến vậy!"

Yêu thích võ thuật... lần thứ nhất thực chiến!

Lưu Long có vẻ nghi ngờ: "Vậy tại sao lúc em xuống tay lại không có chút chần chờ hay do dự?"

Lý Hạo cái kia hạ thủ quả quyết, không giống như là lần thứ nhất thực chiến!

Quá mức thiết huyết!

Đây là phẩm chất mà chỉ lão võ sư mới có thể có được, hơn nữa còn là lão võ sư từng kinh qua sinh tử, mới có thể đưa ra quyết định dứt khoát hạ gục đối thủ!

"Chần chờ?"

Lý Hạo nghĩ nghĩ, lần này lắc đầu, hắn thật không có.

Hắn giải thích: "Vì em biết chúng là kẻ thù, cho nên sẽ không thương xót chúng! Hơn nữa lúc lão sư dạy võ cho em cũng từng căn dặn, khi đánh nhau với người khác, thì không cần quan tâm chuyện gì khác, đánh ngã đối thủ trước hẵng nói! Càng là đối thủ lợi hại, càng phải ra tay độc ác! Nếu không làm được, thì kẻ xui xẻo chắc chắn là mình!"

Giỏi!

Lưu Long không ngờ Lý Hạo thật sự rất nghe lời.

Viên Thạc nói vậy, đó là vì đối tượng mà ông ta giao thủ đều là cường giả, đều là quyết chiến sinh tử.

Lý Hạo thì hay rồi...

Đương nhiên, giờ xem ra đây có lẽ là chuyện tốt. Thằng nhóc bị xem là gà, lần thứ nhất thực chiến lại có kết quả tốt vượt xa dự liệu.

Hai vị võ sư, một vị Trảm Thập cảnh, một vị tiếp cận Trảm Thập liên thủ, kết quả bị Lý Hạo đánh cho trở tay không kịp, chỉ trong 3 phút đều đo đất, trọng thương ngã gục, mà Lý Hạo... chỉ bị rách nắm đấm!

Đúng vậy, ra tay quá ác, vừa vặn giống một quyền đánh tới Chu Hạ lộ ra ngoài mảnh xương bên trên, bị xương cốt đâm thủng trên nắm tay da, hiện tại có chút đổ máu.

Trừ cái đó ra... dương như không có những thứ khác!

Đây là chiến quả mà một tân thủ mới bước vào cảnh giới Trảm Thập ra!

Lưu Long có thể nói trong những võ sư mà ông ta từng gặp, gần như không có ai làm được, dù là ông ta lần đầu tiên tiến vào cảnh giới Trảm Thập, cũng làm không được điểm này. Lần thứ nhất ông ta thực chiến, đối thủ cũng là một vị Trảm Thập, kết quả suýt chút nữa bị địch thủ đánh chết!

Không phải ông ta đánh chết đối thủ, là suýt chút nữa bị người đánh chết.

"Chú em lợi hại quá!"

Trần Kiên giơ ngón tay cái lên!

Thật bội phục!

Chú em này nhìn gầy yếu, hào hoa phong nhã, thường hay bị Liễu Diễm trêu chọc, còn ngượng ngùng... chú em hay xấu hổ vừa mới ngay trước mắt bọn hắn, lần thứ nhất thực chiến đã đánh bẹp 2 võ sư!

Ngô Siêu gầy cũng kinh hoàng: "May mắn lúc em luận bàn với bọn anh, không ra tay ác như vậy!"

Tiểu tử này, nhất là trảo công, mỗi một trảo là lấy đi một miếng thịt!

Trần Kiên còn đỡ, sức phòng ngự mạnh.

Còn gã phòng ngự không mạnh, bị Lý Hạo trảo trúng, chỉ sợ chút thịt trên người sớm đã bị trảo hết!

Lý Hạo có chút ngượng ngùng, có chút xấu hổ, vội giải thích: "Bọn hắn là người xấu, chúng ta là chính nghĩa! Em chỉ tấn công người xấu, giương cao chính nghĩa! Sao lại tấn công người nhà chứ?"

"Chính nghĩa!"

Mấy người Lưu Long hơi ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Liễu Diễm cười không ngậm được mồm, đến mức cúi người ôm ngực cười không ngừng.

Trước mắt của Lý Hạo lại là một vùng thịt trắng bóc.

Hắn nhịn không được nhắc nhở một câu: "Chị Liễu, cúc áo của chị quên gài!"

"..."

Trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Liễu Diễm lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lý Hạo, nhịn không được chỉ thẳng mặt mắng: "Em có còn là đàn ông không? Lúc này mà em lại nhắc chị nút áo quên gài hả?"

Lý Hạo vẫn chưng bộ mặt vô tội.

Thế nào?

Không được sao?

Mấy người Lưu Long liếc nhau, ai cũng không nhịn được cười.

Dưới cảnh tượng như vậy, mọi người đều cười thoải mái!

Ngay cả Vân Dao cũng có chút buồn cười nói: "Đội phó Liễu, xem ra... không phải ai cũng thích ăn bưởi của chị đâu nha!"

"Xì, em có bưởi để bán sao?"

Liễu Diễm mặc dù kiêng kị Vân Dao, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được đáp trả một câu, chị đây thích bán bưởi đó, cô em có bưởi để bán không?

Vân Dao lập tức im bặt, ánh mắt nhìn Liễu Diễm đã khác, ánh mắt kia... giống như chuẩn bị tìm một cơ hội bóp nát quả bưởi của Liễu Diễm!

Mà Lý Hạo thì mặc kệ hai bà chị này.

Hắn nhìn qua 2 kẻ còn đang ói máu, nhịn không được nói: "Có cần bắt lấy tra hỏi không ạ? Xem có tình báo gì không, chị Vân Dao, chị là bác sĩ, chị có thể khám qua cho chúng không? Đừng chết, chết thì sao tra hỏi!"

"Tim của em thật đen!"

Liễu Diễm cười mắng một tiếng, thằng nhóc này giờ còn nghĩ đến chuyện này.

Được lắm!

Lý Hạo gượng cười, đứng lên, thở ra, lại cảm khái phát biểu: "Thực chiến thật khác, thật kích thích! Chủ yếu là tâm lý căng thẳng, vừa này em vô cùng căng thẳng! Sợ muốn chết, lại cùng lúc đánh với hai người, em sợ hai người bọn họ tấn công từ hai hướng... Lão đại, gặp được loại tình huống này, anh sẽ xử lý như thế nào?"

Lưu Long nhìn hắn, không hề lên tiếng.

Nói nhảm!

Không phải vừa rồi chú đã giải quyết gọn sao?

Trước toàn lực đánh cho tàn phế một đứa, sau đó lại xử lý với đứa còn lại, vậy còn cần hỏi anh nữa hả?

Còn muốn xử lý thế nào nữa?

Thằng nhóc hỏi câu này, có chút thừa thái!

Lý Hạo vẫn chuyên tâm đặt câu hỏi: "Lão đại, còn một chuyện nữa, lão sư cũng cũng chưa từng dạy em, trảo công cũng không tạo được tổn thương quá mạnh, tay thì dính máu, còn ảnh hưởng đến phát lực, máu thịt be bét, máu dính nhiều quá thì lúc đánh sẽ dễ trượt tay, lúc này nên làm gì?"

Lý Hạo mang thái độ học sinh hỏi lão sư, rất có thành ý đặt câu hỏi: "Lúc đó em không có thời gian lau tay, may mà không dùng binh khí, chứ nếu binh khí dính máu thì lại càng dễ trượt tay, lão đại, nếu là anh thì anh sẽ làm sao?"

"..."