Mọi người đều câm lặng.
Đây là một... vấn đề đặc thù, đặc thù đến mức Lưu Long cũng nhất thời có chút không đáp được.
Lý Hạo chê trảo công quá máu me, không phải do thương hại cho đối thủ, mà chê trảo công khiến tay của mình bị bẩn, dễ trượt tay, làm hắn không cầm binh khí được.
Đây coi là thắc mắc trong thực chiến sao?
Cứ coi như vậy đi!
Nhưng chưa từng có người nào hỏi thẳng, hỏi không chút cắn rứt lương tâm giống như Lý Hạo, hắn thật sự muốn giải quyết vấn đề này.
Vân Dao cũng nhịn không được hỏi: "Lý Hạo, em... không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Không phải cắn rứt vì làm sai, trong tình huống bình thường, lần thứ nhất thực chiến, hơn nữa còn là trận chiến kiểu nào thì dù là võ sư, nhiều ít vẫn là có chút cảm giác chột dạ và tội lỗi, em không có sao?"
Lý Hạo có phải tâm lý có vấn đề gì hay không?
Hoặc là trời sinh máu lạnh?
Lý Hạo nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Em không có cảm giác tội lỗi, bởi vì ngay từ đầu em đã biết chúng là người xấu, kẻ xấu muốn lấy mạng của em! Còn về cảm giác cắn rứt... mà chị nói, thì cũng có chút chút! Nhưng... chuyện này đâu liên quan đến câu hỏi của em?"
Lý Hạo cũng rất phiền não.
Hắn thấy rất khó hiểu, sao các người lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?
Mấy người đều là lão giang hồ, có cần phải vậy không?
Mấy người Lưu Long không nói gì, bọn hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, chẳng qua là cảm thấy Lý Hạo quả thực là kẻ hung bạo trời sinh, có lẽ... còn ẩn giấu tính cách máu lạnh.
Lưu Long không suy nghĩ thêm nữa, mà chăm chú giải thích câu hỏi: "Em nói dùng trảo công sẽ khiến bàn tay dính đầy máu, trong loại tình huống này thì thứ nhất là thuận tiện lau máu lên quần áo của kẻ địch! Thứ hai, có cơ hội thì chà lên mặt đất, nơi có đất cát thì càng tốt! Thứ ba, cố né tránh trảo vào những động mạch chủ, nếu không sẽ phun cho chú đầy máu! Thứ tư, trảo vào đối thủ xong rút ra lập tức lau máu ngay! Thứ năm phải nhanh, nhanh đến mức máu chưa kịp phun ra ngoài, em đã thu trảo lại!"
"..."
Những người khác lại nhìn Lưu Long bằng ánh mắt cổ quái!
Hay lắm, một kẻ xin hỏi, một người dám đáp!
Lưu Long vậy mà còn đưa ra cho hắn 5 phương án giải quyết.
Mà Lý Hạo cũng chăm chú lắng nghe, hắn vẫn cảm thấy mình quá non nớt, học tập thêm từ những võ sư lão tiền bối này là rất cần thiết, ví như điều thứ năm mà Lưu Long nói rất hay.
Phải thật nhanh!
Nhanh đến mức vừa vung trảo ra, sau đó khi thu lại thì máu của đối thủ vẫn chưa kịp phun ra ngoài, vậy là được rồi!
Nhanh đến cực hạn, vậy thì không cần lo lắng những vấn đề này nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo lộ ra sùng bái ánh mắt.
Vẫn là đội trưởng có kinh nghiệm!
Mấy vị khác... hèn gì không phải là Phá Bách, chỉ toàn nhìn không, cũng không biết giải đáp nghi vấn của mình, hèn gì thực lực của đội trưởng mạnh nhất.
Lưu Long cũng dở khóc dở cười.
Ông ta không nói gì nữa, Lý Hạo đúng là một hạt giống tốt, đặt vào thời kỳ trước, lão võ sư nhận loại này đồ đệ cũng là vì dưỡng lão.
Võ sư già, không đánh nổi nữa, kẻ thù tới cửa trả thù, thì cần có kẻ tàn nhẫn như Lý Hạo.
Ra đòn hiểm, ác, độc, nhưng đặc biệt là hắn không hề thấy như vậy là ác.
Quan môn đệ tử!
Giờ khắc này, Lưu Long mới mơ hồ hiểu được Viên Thạc đã dạy dỗ thế nào, kẻ kia hai năm trước đích thân dạy dỗ, chính là coi Lý Hạo là quan môn đệ tử, vô tình tiết lộ rất nhiều quan niệm của chính Viên Thạc.
Võ đạo căn bản của Lý Hạo đều do Viên Thạc hướng dẫn.
Cho nên thằng nhóc này trưởng thành vẫn chịu ảnh hưởng lớn từ Viên Thạc.
Lão già Viên Thạc ấy xuống tay cũng rất ác!
Bằng không, cũng sẽ không kết thù nhiều như vậy.
"Không nói những thứ này, thẩm vấn hai tên này trước... Vân Dao, đi cầm máu, đừng để chết thật, tuy đây chỉ là hai đứa tôm tép, chưa hẳn biết được bao nhiêu, nhưng không chừng có được thu hoạch bất ngờ!"
Lưu Long dặn dò, đương nhiên giờ rất khó thẩm vấn, phải đợi hai người này đỡ hơn chút đã.
Mà Lý Hạo, lúc này lại nhặt cờ thi đua dưới đất lên, hai người đó đã đưa tới, nhưng lúc đánh nhau bị rớt xuống đất.
Liễu Diễm thấy thế, mở miệng nói: "Còn lấy thứ kia làm gì?"
"Đem ra ngoài treo ạ!"
Lý Hạo cười ha ha: "Chị ơi, đây chính là lần đầu em nhận được cờ thi đua! Rất có ý nghĩa kỷ niệm! Hơn nữa hai người này quang minh chính đại đưa tới, em không treo lên cũng không hay, đợi chút nữa em sẽ nói hai người họ rời đi từ cửa sau!"
Toàn trường lại yên tĩnh!
Vân Dao đang cầm máu, nhìn thấy Chu Hạ trợn tròn mắt, cứ như thở không nổi sắp chết đến nơi, lập tức thầm mắng một tiếng, gia súc!
Lý Hạo chính là gia súc!
Lúc này, hắn lại ra ngoài treo cờ thi đua, đổi mình thành là gã này, mình cũng bị tức chết!
Mà Lý Hạo không biết suy nghĩ của những người khác, cũng không quan tâm.
Hắn đắc ý cầm cờ thưởng, càng nhìn càng hài lòng.
"Lấy giúp người làm niềm vui, với tình yêu thương lớn lao ——
Tặng: Tuần Kiểm Ti tuần kiểm Lý Hạo!"
Lý Hạo càng nhìn càng thấy đẹp, chứ viết khá đấy.
Tình yêu lớn!
"Lão đại, chị, vậy em mang cờ thi đua về phòng cơ yếu trước, chờ em chuyển từ phòng cơ yếu qua đây, em sẽ mang cờ thi đua..."
Lần đầu trong đời được nhận loại cờ thi đua này, Lý Hạo rất vui, không nỡ vứt bỏ.
Mang tạm về phòng cơ yếu, sau đó lại mang về!
"Anh chị cứ từ từ tra hỏi, em đi trước!"
Lý Hạo nói xong, bèn cờ lấy cờ thi đua, khẽ hát rồi vui vẻ rời đi, lúc này thật giống một vị tân tuần kiểm tự hào, vui sướng khi nhận được cờ thi đua khen thưởng từ quần chúng!
Tầng hầm, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh... nhất thời đều câm lặng.
Hồi lâu, Ngô Siêu buồn bã nói: "Chư vị, chú em này... có phải có chút... biến thái hay không?"
Chú phải biết, cờ thưởng mà chú lấy đi, là ai đưa tới!
Mà người đưa cờ thưởng giờ có kết cục gì!
Khá lắm, chú còn dám mang cờ thưởng về, còn muốn đường hoàng treo lên!
Đệt!
Đúng là cạn lời, cũng thật sâu bội phục lòng dạ máu lạnh của Lý Hạo, vậy khi... chú treo lên, không cảm thấy màu đỏ trên cờ thi đua là do dính máu sao?
Lưu Long muốn nói lại thôi.
Một lúc sau mới rầu rĩ nói: "Theo hắn!"
Còn có thể nói gì?
Không lời nào để nói!
Đương nhiên, trận chiến ngày hôm nay, Lưu Long biết những người còn lại trong đội ngũ đã tiếp nhận Lý Hạo.
Không còn là mồi nhử, đồ dùng một lần, người qua đường, cản trở trong mắt mọi người...
Trước đó, bất kể là ai, bao gồm cả Lưu Long thật ra đều cảm thấy vậy.
Nhưng trận chiến ban nãy của Lý Hạo, lại vừa hay khiến mọi người bỗng nhiên ý thức được, chú em này... thật đúng không phải người qua đường, nếu hắn có thể sống sót, tương lai tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả Lưu Long.
Giờ phút này, mấy đội viên của đội Liệp Ma, mới có ý coi Lý Hạo là đồng đội thật sự.
Nhưng Lý Hạo không hề biết những điều này.