TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 103: Người tốt ắt gặp may (1)

Lý Hạo nhẹ nhàng bước vào Phòng Cơ Yếu.

Tâm trạng tốt.

Nhìn thấy Vương Minh tâm tình lập tức tốt hơn nữa.

"Tiểu Minh tới rồi?"

Vương Minh đang nhập hồ sơ, nghe được cái xưng hô đặc biệt này, có chút cứng ngắc nhưng vẫn rất nhanh chào hỏi lại: "Hôm nay, Hạo ca lại đi tới Đội Chấp Phápà?”

"Ừm."

Lý Hạo nói xong, cố ý để lộ lá cờ thưởng ở trong tay.

Đây là vinh quang của Tân Tuần Kiểm!

Cho dù ngày thường Lý Hạo thành thật khiêm tốn, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được, cầm cờ thưởng khoe một chút.

Nhìn xem người ta tặng ta cờ thưởng này!

Vương Minh quả nhiên bị hấp dẫn chú ý, mang theo một chút tò mò hỏi: "Cờ thưởng? Tặng cho Hạo ca?”

“Ừm, chuyện nhỏ thôi, chủ yếu là người ta quá khách khí, nhất định phải tặng cờ thưởng cho ta!”

Lý Hạo ra vẻ không thèm để ý trả lời một câu, tiếp tục cười ha ha nói: "Đương nhiên, Tiểu Minh, sớm muộn gì cậu cũng sẽ có!”

Lúc này, những người khác trong Phòng Cơ Yếu cũng bị thu hút sự chú ý, dồn dập nhìn về phía Lý Hạo.

Chờ nhìn thấy cờ thưởng trong tay hắn, một người thấy kỳ lạ, hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.

Lý Hạo đương nhiên là thành thật khai báo, không làm gì, chỉ là giúp người ta sửa xe mà thôi.

Tất cả đều là sự thật!

Về phần sau khi người ta đưa tới cờ thưởng, đã xảy ra chuyện gì... Ai quan tâm đến điều đó chứ?

......

Phòng Cơ Yếu náo nhiệt một hồi.

Lý Hạo treo cờ thưởng xong, lúc này mới ngồi xuống, nghĩ đến cái gì hỏi: "Tiểu Minh, không phải cậu nói hôm nay đến trễ một chút sao, trưởng bối trong nhà cậu tới hả?”

Lúc trước ăn cơm, tên này nói hôm nay trưởng bối trong nhà đến.

"Có! Buổi sáng em trễ một tiếng, Hạo ca không có ở đó nên không biết.” Lý Hạo gật đầu.

Có người đang đến!

Cường giả của Tuần Dạ Nhân hay là trưởng bối thật đây nhỉ?

Lý Hạo cười thật thà: "Hay là chúng ta tan ca, về thăm một chút? Để cho trưởng bối của cậu biết, ở đây có chúng ta kèm cặp cho cậu, cam đoan rất thuận lợi.”

“Vậy thì không cần!”

Vương Minh cự tuyệt, khách khí nói: "Trưởng bối nhà tôi không thích tiếp xúc với người khác, có chút kỳ quái.”

“Hiểu rồi!”

Tuyệt đối là Tuần Dạ Nhân, bằng không cũng không cần phải luôn miệng trưởng bối với trưởng bối, nói là cha chính là cha, là mẹ chính là mẹ.

Lý Hạo cũng không thăm dò nữa, nói nhiều lại dễ sinh nghi.

Còn Vương Minh lại muốn chủ động trò chuyện nhiều hơn với Lý Hạo, hạ thấp giọng nói: "Hạo ca, hai ngày tới hình như Ngân Thành có mưa, vừa vặn chúng ta nghỉ phép, anh có an bài gì không?”

Hôm nay là ngày 16 mà ngày 18 Ngân Thành sẽ có mưa.

Và hai ngày 18 và 19, họ sẽ được nghỉ.

"Cậu có dự định?"

Lý Hạo dường như có chút tò mò hỏi: "Cậu cũng vừa mới tới, biết Ngân Thành chỗ nào vui sao? Nếu không, cậu nói một chỗ, tôi sẽ xem tình hình có thể tới được hay không?”

“Đi leo núi, như thế nào?”

Vương Minh mang theo chờ mong nói: "Ngoại ô Ngân Thành không phải có một tòa Thiên Vương Sơn sao? Nghe nói rất hùng vĩ tráng lệ... Chúng ta lên núi chơi đi.”

Leo núi!

Vùng ngoại ô!

Lý Hạo đăm chiêu, Trần Na ở một bên có chút ghét bỏ, nói: "Leo núi có gì thú vị! Vùng hoang dã, chỗ tránh mưa cũng không có, hay là đi hát ăn cơm?”

Vương Minh cười gượng một tiếng: "Chị Na, nam nhân chúng ta không thích ca hát, leo núi còn có thể rèn luyện thân thể! Hơn nữa trên núi cũng có chỗ ở, buổi tối mệt mỏi còn có thể ở lại trên núi, ngắm nhìn mặt trời mọc hay mưa đêm trên Thiên Vương Sơncó lẽ càng đẹp hơn!”

Trần Na kính tạ không mẫn!*

<i>*Xin từ chối vì năng lực kém.</i>

Quên đi, nàng mới không muốn leo núi, không nói mệt chết người, còn không có ý nghĩa gì.

Mà Lý Hạo nhanh chóng phán đoán tình huống một chút.

Vương Minh muốn mình leo núi, có phải là muốn tìm địa điểm thích hợp cho Tuần Dạ Nhân phục kích hay không.

Thiên Vương Sơn vắng vẻ, trời mưa, càng không có người đi, ngược lại phù hợp với tâm tư của Tuần Dạ Nhân, giao chiến với Hồng Ảnh sẽ không ảnh hưởng gì đến Ngân Thành.

Dù sao cũng là tổ chức giữ trật tự công lý chính thống, cho dù Tuần Dạ Nhân có rất nhiều vấn đề, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật, Tuần Dạ Nhân là tổ chức lớn nhất bảo vệ người bình thường.

Vì vậy, Tuần Dạ Nhân hay tiểu đội Liệp Ma đều thực sự muốn chiến đấu ở vùng ngoại ô, chứ không phải trong thành phố.

Siêu năng giả giao thủ, một cái vô ý có thể khiến cho rất nhiều người bình thường thiệt mạng.

Thiên Vương Sơn.....

Lý Hạo tự hỏi một chút về địa điểm mà tiểu đội Liệp Ma định ra tay, có hay không cũng ở đó. Mặc dù cũng là ở ngoại ô, tiểu đội Liệp Ma dựa vào vũ khí nóng có thể có hiệu quả hơn, cho nên cần đồng bằng chứ không phải trên núi, không dễ chôn thuốc nổ gì đó.

“Lại nhìn một chút đi!”

Lý Hạo không vội vàng cự tuyệt, hỏi Lưu Long bọn họ rồi tính sau.

Vương Minh còn muốn nói thêm, thấy Lý Hạo cúi đầu làm việc, đành không cưỡng cầu nữa.

Trong lòng lại có chút sốt ruột.

Lý Hạo không thể ở lại thành phố được!

Tên này chính là mục tiêu tiếp theo của Tuần Dạ Nhân, mà lần này bên đó có một đại lão rất coi trọng Bát Đại Gia ở Ngân Thành, kỳ thật Vương Minh cũng không rõ, chỉ là mơ hồ biết được một vài thứ.

rất ít người coi trọng Bát Đại Gia ở Ngân Thành, nhưng gần đây hình như lĩnh vực siêu năng phát sinh chút gì đó, có thể có chút quan hệ cùng Bát Đại Gia bí ẩn này.

Cho nên lần này, nhân vật cấp đại lão của Tuần Dạ Nhân đến, một mặt là vì giải quyết phiền toái, một mặt cũng hy vọng có thể nhìn xem thanh kiếm của Lý gia rốt cuộc như thế nào.

Tất nhiên, y biết Lý Hạo có hợp tác với tiểu đội Liệp Ma.

Suy nghĩ một phen, có lẽ Lý Hạo còn phải nghe tiểu đội Liệp Ma sắp xếp, như vậy chỉ có thể khiến vị đại nhân vật kia cân nhắc sắp xếp như thế nào.

......