Tách tách tách...
Trời mưa!
Những giọt mưa nhẹ như lông vũ, từng giọt một, va vào tấm bạt che ngoài cửa sổ, tạo ra những âm thanh tí tách, lộp bộp.
Màn đêm không một bóng người.
Cái Ngân Thành nhỏ bé này, sau 10 giờ tối, trên đường người đi lại rất ít.
Thời tiết xấu quá, sắp đổ mưa, lúc này người đi bộ bên ngoài Ngân Thành càng ít hơn.
Cửa hàng 2 bên đường đều đóng chặt.
Mùa mưa đã đến!
Sắp tới, Ngân Thành sẽ mưa dầm.
...
Dưới tầng hầm.
Lý Hạo thay 1 bộ Tuần Kiểm phục mới, bên eo đeo ‘Vòng Xoáy thế hệ thứ 3’, còn gói lại mấy quả lựu đạn.
Không mang quá nhiều vũ khí nóng mạnh, rất bất tiện, 1 người thao tác rất khó, mà cũng không tiện mang theo.
Cách đó không xa, Trần Kiên mang trên người thêm 1 tấm chắn màu đen không quá to, quan trọng dùng để bảo vệ những chỗ hiểm.
Ở một góc vắng, bác sĩ Vân Dao đang thu lại những hòm thuốc nhỏ.
Tên mình dây Ngô Siêu, đang vuốt ve con dao trong tay, hồn vía như đang trên mây, không biết y nghĩ cái gì nữa.
Trước mặt Lý Hạo, là Liễu Diễm.
Liễu Diễm lúc này, không cười, cũng đang thất thần, nhìn 1 bộ khuyên tròn trước mặt, không biết chủ nhân của bộ khuyên tròn là ai, có thể là vị trượng phu bị giết của chị ấy?
Bịch!
Cửa mở.
Lưu Long mặc áo khoác, bên cạnh là 1 con chó, đến bây giờ, y mới dẫn theo Hắc Báo từ phòng làm việc của mình tới.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía y.
Liễu Diễm và Ngô Siêu đang thất thần, lúc này đã trấn tĩnh lại, xốc lại tinh thần, nhìn vị đội trưởng này.
Vị này, mới là trụ cột tinh thần của tiểu đội Liệp Ma.
"Mưa rồi!"
Lưu Long bước vào, ngữ khí sắc lạnh, nhìn quanh 1 vòng: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi ạ!"
Trần Kiên rầu rĩ đáp lại 1 câu.
Lưu Long nở 1 nụ cười lạnh lẽo, "Nhớ kỹ, tà ác vĩnh viễn không chiến thắng được chính nghĩa! Chúng ta, thuộc về chính nghĩa!"
"Chính nghĩa!"
Mọi người khẽ hô!
"Tiến về chính nghĩa, trừ ma vệ đạo!"
Tiếng hô vang khẩu hiệu của tiểu đội lại vang lên dưới tầng hầm này, 2 lần đều như vậy, lần này thanh âm có chút dao động, nhưng lại kích thích tâm trạng Lý Hạo.
Tiến về chính nghĩa, trừ ma vệ đạo!
Ầm!
Ngay lúc này, hình như tiếng sấm.
Thế nhưng, mấy người Lưu Long, mặt có chút biến sắc.
Liễu Diễm đứng phắt dậy, sắc mặt lạnh băng, nghiêm túc nói: "Không phải tiếng sấm!"
Đúng vậy, đây không phải tiếng sấm.
Tiếng này với bọn họ rất quen!
Boom!
Lưu Long sắc mặt có chút khó coi, cười gượng gạo: "Siêu năng... Thật có bản lĩnh! Bọn chúng không muốn chúng ta ra khỏi thành, không muốn chúng ta chiếm thế chủ động, bọn chúng... vào thành rồi!"
Vào thành rồi!
Quân địch đã tiến vào Ngân Thành, đang phá hoại, thậm chí đe dọa an nguy toàn thành, để ép những người này phải tách ra, quản chế bọn chúng.
Sắc mặc Lý Hạo có chút tái xanh.
Bọn người Lưu Long nghĩ là hắn bị hù dọa rồi, cũng không nói ra, chỉ là tỏ ý rằng Lý Hạo rõ ràng đang sợ, quả nhiên người trẻ đến thời điểm quan trọng thì vô dụng!
Nhưng Lý Hạo, không phải bị hù dọa.
Chỉ là nghe âm thanh đó, khiến hắn có chút phẫn nộ cùng sợ hãi, "Lão đại, là tiếng boom sao? Giống như... tiếng từ phía nhà em truyền đến..."
Cảm giác như là!
Đến mức đó không, bây giờ hắn không thể xác định.
Bên ngoài, xuất hiện tiếng động lớn.
Tuần Kiểm Ti hành động!
Lưu Long lúc này đã bình tĩnh trở lại, nói: "Mới bắt đầu thôi, xem ra lần này đối thủ, không dễ đối phó!"
Không đợi bọn người Lý Hạo ra khỏi thành, quân địch chủ động hạ thủ.
Uy hiếp, cũng là cảnh cáo.
Đừng nghĩ đến việc ra khỏi thành!
Như đang nói với bọn người Lưu Long, bỏ đi, kế hoạch của ngươi, bọn ta biết hết rồi.
Bọn chúng thậm chí còn biết, Lưu Long bố trí bẫy ở đâu, đang chờ bọn chúng bước vào.
Đừng nghĩ!
Siêu năng giả có chút tự đại, có chút đấy nhưng lại rất cẩn thận, lần này đối thủ đến rất đề phòng, dù cảm thấy tiểu đội Liệp Ma không đáng sợ, nhưng không muốn chủ động giẫm vào cái bẫy của bọn người Lưu Long.
Lưu Long hít 1 hơi sâu, lúc này, y biết rõ, khả năng bản thân sắp gặp phiền phức lớn rồi.
"Reng reng reng!"
Tiếng chuông vang lên, Lưu Long nhận được thông tin, bên trong bộ đàm lập tức vang đến 1 tiếng gào lớn, quen thuộc: "Lưu Long! Ngươi ở đâu? Đội Chấp Pháp bên này, ngươi không ở, Liễu Diễm không ở, Ngân Thành xảy ra chuyện lớn, lỗ tai ngươi điếc không nghe thấy sao? Xảy ra vụ nổ, có người chết rồi!"
Chuyện lớn như vậy, cần Đội Chấp Pháp đi giải quyết ngay.
Nhưng, Đội Chấp Pháp bây giờ có chút hỗn loạn, vì ngay cả đội phó cũng không có.
Vụ nổ, mới chỉ có 1.
Tiếp theo không biết còn ở đâu nữa.
Chưa dứt, bộ đàm, tiếp tục cất lên âm thanh phẫn nội: "Lập tức trở về Tuần Kiểm Ti, dẫn theo người đến hiện trường xem xét vụ án! Không chỉ ngươi, cả Liễu Diễm, lập tức về đơn vị! Phía tây ngoại ô Ngân Thành lại xảy ra 1 vụ phóng hỏa, là đốt kho dầu... Có kẻ phóng hỏa!"
Lưu Long vẻ mặt bình tĩnh, trậm rãi nói: "Rõ, Ti Trưởng, đừng gấp, tôi sẽ xử lý!"
"Lưu Long!"
Giọng Ti Trưởng lại cất lên, có chút nặng nề: "Ta biết, dạo gần đây ngươi hơi vội, có một số việc, ta mắt nhắm mắt mở! Nhưng, việc chuyên môn thì kẻ chuyên nghiệp phải đến làm, ta là Ti Trưởng Tuần Kiểm Ti, Tuần Kiểm Ti là cơ quan chấp pháp duy nhất ở Ngân Thành... Ngươi phải hiểu, an nguy trăm họ của toàn thành, tuyệt đối phải giữ an toàn cho từng người! Tối nay ta sẽ trấn thủ ở Tuần Kiểm Ti, ngươi... phải ra ngoài bắt bọn đạo tặc, tên tiểu tử kia... Nếu ngươi cảm thấy không bảo vệ được, đưa tới phòng của Ti Trưởng Tuần Kiểm Ti!
Hai người cũng hiểu rõ, vụ nổ vừa mới xảy ra, chỉ là bắt đầu, chỉ mới cảnh cáo.
Chính là để cho Tuần Kiểm Ti tự thức thời, không cho Lưu Long bảo vệ Lý Hạo nữa.
Mục đích của bọn chúng, cuối cùng chính là Lý Hạo.
Cho nên, bây giờ, cho nổ hay phỏng hỏa cũng được, đều là để cảnh cáo, chứ không phải vạch mặt cơ quan chấp pháp của Ngân Thành.
Giọng Ti Trưởng rất lớn.
Lý Hạo cũng nghe thấy.
Điều này, Lý Hạo hiểu, quân địch rốt cuộc rất đáng sợ, rất gian xảo.
Bọn chúng rất ung dung, căn bản không quan tâm đến sự có mặt của tiểu đội Liệp Ma, bởi vì chúng sớm đã có phương án... Để Ngân Thành hỗn loạn!
Chỉ cần loạn lên, tiểu đội Liệp Ma sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Không phải ngươi tự xưng là chính nghĩa sao?
Vậy bây giờ, các ngươi đi giải quyết các vụ án, bảo vệ Ngân Thành, hay tiếp tục ở lại, bảo vệ Lý Hạo?
"Tôi biết rồi!"
Lưu Long bình tĩnh lại: "Tôi sẽ xử lý! Ti trưởng, tôi tắt máy trước!"
Tắt bộ đàm.
Lưu Long nhìn Lý Hạo, trần tư 1 hồi, nói: "Các ngươi chờ ở đây, không nên hành động bừa, ta lên trên xử lý một chút!"
"Lão đại!"
Liễu Diễm nét mặt biến sắc: "Điều bọn chúng muốn chính là như thế này!"
Để tiểu đội Liệp Ma tách nhau rời đi, thân mình còn lo chưa xong.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của bọn chúng là Lý Hạo, điều này là rõ ràng.
Lưu Long gật đầu: "Tôi biết!"
Nhưng, y phải ra ngoài.
Nếu không ra ngoài, không xuất hiện, những người kia sẽ còn tiếp tục làm loạn, phòng thủ Ngân Thành, đôi khi không chỉ là câu nói suông.
Lưu Long vẫn rời đi.
Lúc này nét mặt Lý Hạo có chút khó coi, cũng không hẳn vì Lưu Long rời khỏi, mà có chút phẫn nộ, phẫn nội những kẻ kia đã phóng hỏa giết người, bọn chúng hành xử không chút kiêng nể, không từ thủ đoạn!
Bọn chúng đang dùng tính mạng người toàn thành, ép tiểu đội Liệp Ma không nhúng tay vào.
Cho dù, bọn chúng cảm thấy, tiểu đội Liệp Ma không đáng sợ, có thể đối phó, nhưng để đề phòng bất chắc, vẫn chọn dùng Ngân Thành để uy hiếp.
"Đáng chết!"
Trong lòng Lý Hạo sục sôi, nhưng lại không biết phải làm sao, bây giờ hắn còn quá yếu.
...