Ngày thứ hai thành lập phân bộ Tuần Dạ Nhân.
Lý Hạo lại ngồi chiếc xe đạp rách nát của mình, không còn cách nào, ngày hôm qua xe bị đụng đến tan nát, sáng dậy cũng không sử dụng được, Lý Hạo tức giận xém nữa thì đập nát chiếc xe hư này.
Sử dụng không tốt chút nào!
Nhà mới, cách Tuần Kiểm Ti một đoạn, khoảng cách xa hơn nhà cũ trước đây, đi xe cũng mất khoảng nữa tiếng đồng hồ.
Có điều hiện nay Lý Hạo, đã là Phá Bách, cũng không sợ mệt.
Trên con đường đá nhỏ màu xanh phía trước, Lý Hạo đang đạp xe, không vội vả, còn rất nhàn nhả.
Một lát sau, kế bên con đường nhỏ của tiểu khu, có một chiếc xe hơi sang trọng đang đi tới.
Nó xa hoa lộng lẫy hơn chiếc xe của Lý Hạo nhiều.
Lý Hạo không quay đầu lại, nhưng cửa sổ của chiếc xe sang trọng kia đã kéo xuống rồi, hiện ra gương mặt của người đàn ông xung đột với Liễu Diễm ngày hôm qua, trên gương mặt nở một nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn rất là ôn nhu.
Đương nhiên, bộ dạng hôm qua bị Liễu Diễm đánh thì không thông thả như vậy.
"Tiểu huynh đệ, còn nhớ ta không?"
Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy đối phương, khẽ gật đầu: "Nhớ, Kiều tổng của khai thác mỏ Kiều Thị, Liễu tỷ có nói với tôi."
"Đi làm"
"Đúng."
Sắc mặt của Lý Hạo rất bình tĩnh, cũng không muốn giao tiếp với đối phương.
"Đạp xe đi? Hay là ngồi xe của ta đi?"
Kiều Bằng ra vẻ hào phóng, cười nói: "Hôm qua cùng với Liễu Diễm chỉ là đùa giỡn mà thôi, ta cũng tiện đường đi đến Tuần Kiểm Ti làm việc, ngươi đạp xe phải mất rất lâu đó, lên xe ta đi."
"Không cần!"
Lý Hạo lễ phép cự tuyệt: "Liễu tỷ nói, chồng của tỷ ấy là bị đội trưởng đội bảo an của Kiều Thị các người giết chết... Ngươi tránh xa ta ra một chút, nếu không tôi không nhịn được sẽ bắt lấy ngươi!"
Kiều Bằng hơi nhíu mày, rất nhanh thở dài: "Việc này thật sự là ngoài ý muốn, mấy năm này, ta vẫn luôn bù đắp, nói khó nghe một chút, ta đang theo đuổi Liễu Diễm, tất cả đều là vì bù đắp những điều đã qua... Nếu không, dựa vào thân phận của ta, không có phụ nữ nào mà không theo đuổi được, tiểu huynh đệ, ngươi không hiểu, nàng là do bị tổn thương quá sâu đậm, cho nên cần tạo cho nàng cảm giác an toàn, mà ta... Có thể an ủi vết thương đó của nàng."
Lý Hạo nhíu mày, cũng không để ý đến gã nữa, tiếp tục đạp xe.
Nhưng trong lòng đang nghĩ, diễn kịch cho ta xem?
Không khác gì mọi người!
Gã ta cũng đang nữa thật nữa giả mà diễn kịch, gã này, nghe nói có quan hệ gì đó cùng Diêm La, không cần thiết vạch trần bộ mặt thật mà đắc tội với gã.
Còn nữa, đang yên đang lành gã lại kiếm mình để nói chuyện phiếm...
Bởi vì Bát đại gia sao?
Bởi vì mình là truyền nhân của Bát đại gia, cho nên gã ta muốn thừa cơ hội này cùng mình lôi kéo quan hệ?
Kiều Bằng thấy Lý Hạo không để ý đến mình, cười cười: "Bỏ đi, có lẽ ngươi không hiểu, chờ ngươi lớn hơn một chút, sẽ hiểu thôi, người trẻ tuổi không hiểu được những điều này, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, có thời gian thì kiếm ta cùng đi dạo."
Về phần Lý Hạo tại sao có thể ở chỗ này, gã cũng không quá ngạc nhiên, người của Tuần Dạ Nhân, muốn tìm được một chỗ tốt chẳng phải quá đơn giản sao?
Huống chi, gã cò nhận được tin tức, tên trước mắt này, thế mà có thể làm phó bộ trưởng... cũng không quá bất ngờ, dù sao Viên Thạc vẫn còn ở đây.
Chiếc xe sang trọng, dần dần đi xa.
Lý Hạo nhìn một hồi, không tiếp tục nhìn nữa, đạp chiếc xe nhỏ của mình, tiếp tục chạy về hướng của Tuần Kiểm Ti.
Kiều Bằng!
Cái gã này, hắn nhớ kỹ rồi.
Nói không chừng gã này còn đào cả tổ tiên của mình lên
....
Lầu Chấp Pháp.
Bây giờ đã trở thành phân bộ của Tuần Dạ Nhân.
Tính đến hôm nay phân bộ của Tuần Dạ Nhân, mới chỉ có 9 thành viên chính thức, trừ bọn họ ra, Lý Hạo đã chiêu mộ 10 người từ Tuần Kiểm Ti gia nhập bên này, chủ yếu phụ trách những công việc hằng ngày và hậu cần.
Hôm nay, Tuần Dạ Nhân xem như chính thức khai trương.
Lý Hạo ở tòa nhà này, có phòng làm việc chuyên môn dành riêng cho mình.
Trong văn phòng, còn treo một bộ cờ thưởng.
Lý Hạo nói được làm được, cờ thưởng mà Chu Hạ tặng, hắn thật sự đã đem qua đây, coi như huân chương mà treo lên.
Đây là lá cờ thưởng đầu tiên mà hắn được nhận trong đời, nên rất coi trọng nó.
Huống hồ, Chu Hạ người ta đã tặng nhà, tặng xe, kinh nghiệm chiến đấu, tính mạng... Bất kể như thế nào, Lý Hạo cũng nên nhớ đến lòng tốt của người ta.
Vừa mới đến phòng làm việc, Liễu Diễm liền gõ cửa, không đợi trả lời, liền đẩy cửa vào: "Đi thôi, đừng nhìn cờ thưởng nữa, lão đại kêu chúng ta lên họp!"
"Sớm như vậy đã họp rồi sao?"
“Hiệu suất làm việc của lão đại nhanh!"
Liễu Diễm cười khanh khách, lại nhìn Lý Hạo: "Tối hôm qua ngủ ngon chứ? Có sợ hay không?"
"Không sợ."
Lý Hạo liền vội vàng lắc đầu, ta cũng không dám nói là sợ, nếu nói sợ, có phải tỷ ấy muốn dọn đến đó không?
Đó mới đáng sợ!
Hai người vừa đi vừa tám chuyện, cùng nhau đi đến phòng họp
....