TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 252: Đại chiến (4)

Không ngờ vừa hay Viên Thạc đêm nay cũng đến.

Lúc này, điểm yếu không thể tấn cấp siêu năng của Kiều Bằng lộ rõ, hắn không thể đánh lại Lý Hạo, ba cái công phu mèo quào kia đối phó với người bình thường còn được.

Bóng đen chần chờ...

Nên đối phó Viên Thạc trước, hay đi xuống cứu người trước?

Bóng đen chưa hẳn có thể xâm phạm Viên Thạc, nhưng nắm chắc đoạt được nắm tay gấu của lão, có thể đoạt được nắm tay gấu, cũng sẽ bị Viên Thạc phát hiện, nếu Viên Thạc không thể cấp tốc bại vong, bóng đen có thể sẽ bị cuốn lấy.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra cực nhanh.

Lý Hạo không quan tâm đến điều đó.

Tiên hạ thủ vi cường!

Nơi xa, Kiều Bằng giận dữ hét lên: "Lên, đánh chết hắn!"

Bên cạnh gã còn mang theo một số người, cũng không phải là nhân viên bình thường, đêm khuya không về nhà đương nhiên không phải nhân viên bình thường, trừ bảo vệ đã bỏ trốn từ lâu, những kẻ đi theo gã đều là vệ sỹ thường ngày.

Siêu phàm đêm nay đều đi họp, những người này chỉ là vệ sỹ bình thường.

Tuy nhiên những người này có súng.

Kiều thị, có lực lượng bảo an của công ty mình.

Giờ mấy vệ sỹ bao gồm cả bản thân Kiều Bằng đều rút súng ra, lập tức nhắm vào Lý Hạo, muốn loạn súng bắn chết thằng chó này.

Đối với cái chết của Lý Hạo, di tích làm sao... giờ Kiều Bằng không thể quan tâm đến chuyện này.

Trận chiến trên không vẫn tiếp tục.

Mà Lý Hạo đột nhiên chạm đất, giậm chân, mặt đất chấn động, mấy tảng đá bắn ra, bụp bụp mấy tiếng, mấy tên vệ sĩ trang bị súng trực tiếp bị đá xuyên thủng đầu.

Lý Hạo ra tay không chút nhân từ.

Lúc này Lý Hạo càng lo lắng cho lão sư, có lẽ bắt được Kiều Bằng, có thể khiến đối phương kiêng dè nhiều hơn.

Ngay khi giậm chân, tiếng súng phằng phằng phằng truyền ra âm thanh.

Vệ sỹ chưa chết cùng Kiều Bằng, đều nổ súng.

Kiều Bằng vừa nổ súng, vừa chạy trốn.

Súng ống, chưa hẳn có thể giết chết Lý Hạo, Lý Hạo dù sao cũng là Trảm Thập cảnh, tuy hình như rất cùi bắp...

Ý nghĩ này vừa lóe lên, lập tức hoa mắt, ngón tay của Lý Hạo sắc như dao, xẹt qua cổ của mấy vệ sỹ, lập tức xuất hiện ở trước mặt của Kiều Bằng, một tay siết chặt cổ họng của gã, tay còn lại chém phập xuống.

- Răng rắc!

Cánh tay cầm súng trực tiếp bị chặt đứt, sống bàn tay cũng là đao.

Cùng lúc đó, một tiếng động lớn phát ra, mái nhà sụp đổ, hai bóng người hiện ra.

Kiều Phi Long bị đánh bại!

Với tốc độ nhanh nhất, đánh xuyên qua cả một tòa lầu, đây chính là sức mạnh của Tam Dương.

Mà Lý Hạo, đá ra một cước, đá gãy chân của Kiều Bằng, đá đối phương nửa quỳ trên mặt đất, túm lấy tóc của Kiều Bằng nhấc lên, tay còn lại vẫn chụp lấy cổ họng của gã, bóp đến mức mặt của Kiều Bằng đỏ bừng, giờ có chút thở không ra hơi.

"Ha ha..."

Kiều Phi Long thở dốc, cũng cười nhìn về phía Viên Thạc: "Đồ đệ mà ngươi dạy, dường như có chút ngu xuẩn... giờ ta sẽ bó tay chịu trói sao?"

Uy hiếp?

Không thể nào!

Đến mức này, bó tay chịu trói chính là chịu chết.

Lý Hạo lại bắt con trai của y để uy hiếp y!

Lý Hạo đương nhiên biết dùng Kiều Bằng uy hiếp Kiều Phi Long là rất vô dụng, nhưng khi hắn nhìn thấy bóng người màu đen, dưới ánh lửa bùng cháy đang đến gần mình, hắn đột nhiên cảm thấy chưa chắc vô dụng.

Cái bóng đang tiến lại gần mình, chứng tỏ đối phương muốn cứu người!

Thậm chí vì cứu người, từ bỏ cơ hội đối phó lão sư, có thể thấy được người bình thường Kiều Bằng cũng không phải không có chút địa vị nào bên bóng đen.

Lý Hạo không còn e sợ bóng đen nữa.

Lần trước Hồng Ảnh mạnh như vậy cũng bị chính mình hại chết, huống hồ bóng đen.

Nhưng hai cái này có phải cùng một loại hay không, Lý Hạo cũng không dám chắc.

Kiều Phi Long cấp độ Tam Dương đứng cách mình không xa, Lý Hạo vẫn còn chút e ngại, hắn sợ cường giả như vậy, lại không sợ thứ không biết như bóng đen, ai bảo hắn từng ăn nhiều Hồng Ảnh đến vậy.

Viên Thạc không hề dừng lại.

Không bởi vì học sinh có mặt ở đây, còn bắt được Kiều Bằng, mà lão sẽ kiêng dè, chùn tay, trái lại vẫn vô cùng hung mãnh, thế như chẻ tre, vận dụng Ngũ Cầm Thuật đến cực hạn, liên tục tung quyền, lại áp chế Kiều Phi Long, đánh cho hỏa năng của đối phương không thể lan tràn quá xa.

Còn về ảnh hưởng thì... đành chịu, giờ Viên Thạc không thể nào đi quản.

Có thể là một bên vẫn còn chút e ngại làm tổn thương con trai, bên thì vì học sinh, nên đôi bên ăn ý dịch chuyển địa điểm chiến đấu ra ngoài đường phố.

Cùng lúc đó, Lý Hạo thấy được bóng đen đang đánh giết về phía mình.

Những người khác không nhìn thấy, hắn có thể.

Ngay khi đối phương nhào tới, Lý Hạo đã sớm cầm tiểu kiếm.

Đây là át chủ bài bảo vệ tính mạng của hắn.

Nhưng giờ phút này, ai còn quan tâm bại lộ hay không bại lộ?

Có lẽ chỉ có tiểu kiếm mới có thể đối phó loại vật này, hắn cho rằng nếu mình đích thân ra tay, sẽ không xi nhê gì thứ này.

Tiểu kiếm phát ra hào quang nhàn nhạt, Lý Hạo bèn đâm kiếm ra!

Phập!

Giống như đâm vào trong thứ gì, bỗng dưng trống rỗng phát ra tiếng kêu đau đớn.

''Hửm?"

Bóng đen lại phát ra thanh âm, chuyện này khác hẳn Hồng Ảnh.

Vào lúc này, bóng đen cũng rất khiếp sợ.

Thứ gì đây?

"Kiếm của Lý gia?"

Bóng đen dường như nghĩ đến điều gì đó, có chút chấn động, không phải đã đưa cho Tuần Dạ Nhân sao?

Sao lại còn ở trong tay của Lý Hạo!

Kiếm của Lý gia... có thể làm bị thương chính mình?

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không khó hiểu, vũ khí của bát đại gia chắc chắn không tầm thường, Kiều Phi Long đã từng suy đoán, vũ khí của bát đại gia chỉ sợ đều ở cấp Nguyên Thần Binh.

Sau khi bóng đen bị đâm trúng, hư không hơi chấn động, kế đó một bóng dáng hình người hiện lên đi ra.

Mà Kiều Bằng bị Lý Hạo đá gãy chân, nghẹn đỏ mặt, gã bị Lý Hạo kéo như chó chết, nhanh chóng lùi lại, ngay sau đó một bóng đen hiện lên. Gã chật vật thốt ra một câu: "Mẹ..."

Lý Hạo kinh ngạc!

Mẹ?

Làm sao có thể!

Vợ của Kiều Phi Long đã chết rất nhiều năm.

Sao lại là bóng đen này!

Thật ra thì không nhìn rõ tướng mạo của bóng đen, giờ hình như cũng hơi có chút rung động, thốt lên: "Con... nhìn thấy ta?"

Một câu thôi đã tiết lộ rất nhiều tin tức.

Trước kia Kiều Bằng không nhìn thấy bà, thậm chí không biết sự tồn tại của bà. Rất có thể bà không cách nào đích thân hiện thân, bằng không bà là mẹ của Kiều Bằng, không cần thiết phải che giấu không hiện thân.

Trừ phi bà không phải người không phải quỷ, hơn nữa cũng không thể kiểm soát được mình có hiện thân hay không, cho nên mới không nói với Kiều Bằng, tránh để Kiều Bằng càng khó tiếp nhận.

Lý Hạo từ kinh ngạc, nhanh chóng chuyển thành vui mừng.

Mẹ của Kiều Bằng?

Thế thì càng tốt!

Lý Hạo cũng nắm được chút tin tức về người mẹ “đã chết” này của Kiều Bằng, mẹ của Kiều Bằng là thư ký của Kiều Phi Long, cũng là người mà Kiều Phi Long cực kỳ tín nhiệm, sau này bước lên cành cao, trở thành chủ mẫu của Kiều gia.

Kiều mẫu lúc còn sống là trợ thủ đắc lực của Kiều Phi Long, toàn bộ Kiều thị phát triển lớn mạnh, có liên quan rất lớn đến bà, tuy sau này dần dần rời khỏi công ty, bởi vì sinh một con trai, chủ yếu phụ trách nuôi dưỡng Kiều Bằng.

Bởi vậy có thể thấy được, Kiều mẫu rất yêu thương Kiều Bằng.

Không ngờ đối phương vẫn còn sống.

Nhưng loại trạng thái này, lại là cái quái gì?

Vào lúc này, ở nơi xa, Kiều Phi Long đang bị đè lên đánh, bỗng nhiên quay đầu nhìn về nhìn bên này, khi y nhìn thấy bóng đen kia, cũng rất kích động!

Xuất hiện!

Bóng đen lại xuất hiện...

Hoặc có lẽ y không thể nhìn thấy bóng đen, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trong suy nghĩ của y, người yêu của y thật sự đã xuất hiện!

Chuyện này sao có thể?