Quặng mỏ.
Viên lão đi đến, nhìn thoáng qua thi thể của Nhật Diệu, khẽ gật đầu.
Biểu hiện của Lưu Long cũng không tệ lắm.
Mới vào Đấu Thiên, trảm 2 vị Nhật Diệu, cũng coi như không tồi.
Không thể so với lão, cũng không cần thiết phải so sánh, lão lớn hơn Lưu Long 30- 40 tuổi, so về kinh nghiệm, từng trải, Lưu Long không bằng lão, hơn nữa không cùng thế hệ, so ra cũng không có ý quá khinh thường.
Lúc này, những người khác cũng lần lượt đi đến.
Mấy người trong đó, để nói là bị thương, thì Liễu Diễm là người bị thương nặng nhất, tiếp theo là Lý Mộng, 2 nữ nhân đều nặng hơn nam nhân, Viên lão liếc qua mấy người Vương Minh.
"Thật làm mất mặt nam nhân!"
"..."
Lão vừa dứt lời, sắc mặt mấy người Vương Minh có chút ửng đỏ.
Này... Cớ sao phải nói ra những lời đó?
Chúng tôi cũng không muốn, nhưng đây là chiến đấu, không thể chiếu cố sao?
Đương nhiên, Viên lão chỉ nói vậy thôi.
Lúc này, lão không để tâm nhiều xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, lão đi về phía trước, đến cái hố, chỗ đó có chút lún, Viên lão quay đầu nhìn Lưu Long: "Các ngươi chờ ở đây, không cho bất cứ kẻ nào bước vào!"
Lưu Long gật đầu.
Y biết rõ, Viên lão muốn đi xem cái gì.
Rất nhanh, Viên lão biến mất tại chỗ.
Đám người ở lại, nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong khoảnh khắn không biết nên nói gì cho đúng.
Ba vị Nhật Diệu, 1 vị Tam Dương!
Kiều thị đến cuối cùng vẫn còn cất giấu bí mật gì?
Không, là bí mất lớn!
Dù là Lý Mộng, lúc này cũng có phản ứng rồi, tất cả hôm nay, cũng không phải là quá bất ngờ, Lưu Long với Viên lão, mấy người này sớm biết tình huống, sớm biết sẽ phải gặp đối thủ nào.
Tam Dương với Nhật Diệu đều không xuất hiện, lúc này, bọn họ vô thức nghĩ tới 1 thứ... Di tích!
"Lưu bộ trưởng..."
Vương Minh liếc nhìn Lưu Long, Lưu Long giọng điệu bình tĩnh: "Muốn hỏi cái gì?"
"Cái đó... Vậy... Là di tích sao?"
Vương Minh vẫn hỏi cho ra.
Mấy người này, tính cách tương đối ngay thẳng, gặp phải người như Mộc Sâm gừng càng già càng cay, tuyệt đối sẽ không hỏi như vậy.
Hỏi như vậy, rất dễ bị diệt khẩu.
Bất luận có thứ gì ở di tích, nếu có thể vào, lấy được thứ tốt, đa phần sẽ xảy ra huyết án.
Lưu Long lắc đầu, "Không biết."
Không biết?
Đáp án này, thật không ngờ tới.
Lưu Long giải thích thêm: "Thực sự không có gì cả, hơn nữa trước đó cũng nói hết rồi, những thứ này không có liên quan gì đến chúng ta! Vương Minh, như những gì trước đó chúng ta nói, lần chém giết này, Thần Bí Năng cùng với bảo vật của 3 vị Nhật Diệu sẽ thuộc về chúng ta."
"Đương nhiên, ta sẽ không cần, ta giết người, lấy được thứ tốt là Viên lão giúp ta thăng cấp Đấu Thiên... Đã thanh toán xong thứ tốt đó."
"Cho nên, lần này 3 vị Nhật Diệu tử vong, tất cả mọi thứ, đều để các người phân chia nhau!"
"Ba vị Nhật Diệu, ít nhất có thể rút ra 500 phương Thần Bí Năng, thậm chí có thể đạt tới 900 phương... Nhưng, không xem là quá mạnh, chỉ vào khoảng 500-600."
Nhật Diệu, thông thường có thể rút ra khoảng 200-300 phương Thần Bí Năng.
Đương nhiên, cũng phải xem thực lực.
Nếu là Nhật Diệu đỉnh phong, có khi hơn nữa, dù sao bọn họ cũng chưa giết qua, cũng không biết tình huống như thế nào.
Lần này, 3 vị Nhật Diệu bị giết, rút ra 500-600 phương, vấn đề này không lớn.
Mà trong đội, Lưu Long không cần, Lý Hạo cũng không, vậy trong tiểu đội, 7 người còn lại, mỗi người phân ra cũng phải đến gần trăm phương Thần Bí Năng, so với lần trước, còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Dù là Vương Minh, cũng không phải là lần duy nhất cầm qua nhiều Thần Bí Năng như vậy.
Nhưng, lúc này Vương Minh có chút rối rít.
Lưu Long hơi nheo lông mày: "Các ngươi nên biết, Tam Dương so với Nhật Diệu mạnh hơn nhiều, chính là Viên lão giết! Nếu không phải ta sớm vào Đấu Thiên... Lần này, cơ bản không thể nào nhẹ nhõm mà giết bọn hắn như vậy! Huống chi, còn có Lý Hạo cung cấp rất nhiều thông tin tình báo, mới có sự chuẩn bị đầy đủ như hôm nay..."
Y tưởng là Vương Minh theo dõi di tích, cảm thấy phân bổ như vậy không ổn.
Nhưng Vương Minh rất nhanh, lắc đầu: "Ta không phải nói việc sắp xếp... Là...Cái đó... Lưu bộ trưởng, theo quy định của Tuần Dạ Nhân, chiến lợi phẩm bình thường, có thể tự phân chia. Nhưng một khi dính đến những thứ của di tích, thì cần phải báo với Tuần Dạ Nhân..."
Lưu Long bình tĩnh nói: "Thì ra là nói đến cái này, như ta nhớ, Tuần Dạ Nhân cũng có 1 quy định, nhất quyết không chủ động tham dự tranh đoạt di tích! Ngươi cần suy nghĩ cẩn thận, cái này không phải là chiến lợi phẩm của chúng ta, là của người khác, nên, Tuần Dạ Nhân cũng cần phải học 3 tổ chức lớn, chém giết nhau sao?"
"Không phải ý này..."
Vương Minh có chút lúng túng, nhưng y với tư cách là Tuần Dạ Nhân, đã nhìn thấy rồi, mà không báo cáo lên trên... Vẫn có chút chột dạ.
Cảm giác mình sẽ bị làm hư!
Mấy người Lưu Long này, luôn cảm thấy bọn họ chỉ muốn chà đạp và làm hỏng những quy định.