Lý Hạo không tiếp tục chạy trốn, quay người chỉ tay về phía con mèo kia, Trịnh Vũ thấy thế cười lớn: “Sức mạnh thời gian của ngươi không đủ!”
Lão có thể cảm nhận được thời quang chi lực của Lý Hạo còn lại rất ít.
Không đủ để con mèo này lần nữa thôn phệ lực lượng bát mạch còn lại của lão, làm việc vô ích mà thôi.
Sau một khắc, ngón tay chỉ vào móng vuốt của con mèo kia, con mèo cũng đang cố bảo vệ thức ăn của mình, không cho Lý Hạo cơ hội làm Trịnh Vũ bị thương, Trịnh Vũ cười tươi, bổ đao thẳng về phía Lý Hạo.
Lão giờ gần như là vô địch!