TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 273: Bí mật bát quái (3)

Chẳng lẽ là người còn lại là đệ tử khác của Viên Thạc?

Trước Lý Hạo, Viên Thạch từng nhận đệ tử khác, nhưng tuổi khá lớn, đã nhận từ mấy năm trước.

Ngân Thành chỉ có một mình Lý Hạo, chẳng lẽ đệ tử của lão đã trở về?

Trong khi y còn đang nghĩ, thì chỉ trong nháy mắt, hai người búng người nhảy lên, lập tức nhảy lên cao mấy chục mét. Giờ hai người thậm chí nhảy lên cao ngang Hồ Hạo, Hồ Hạo cũng nhìn thấy hai người, hai người đều không che mặt, chỉ mặc áo đen.

Y sửng sốt suýt... suýt chút nữa rớt xuống!

Không phải y yếu đuối, mà vì kinh ngạc, người còn lại chính là Lý Hạo!

Trần Kiên cũng há to miệng, y thậm chí có chút cầm không nổi ống phóng rốc-két.

Lý Hạo!

Y còn đang nghĩ đây là đệ tử nào của Viên Thạc, hoá ra là Lý Hạo.

Lý Hạo là Trảm Thập cảnh!

Làm sao có thể?

"Lý Hạo..."

Trần Kiên thì thào, vô cùng kích động.

Đây thật là Lý Hạo sao?

Hồ Hạo cũng rất hoảng hốt, Lý Hạo là Trảm Thập cảnh?

Không phải Lý Hạo mới tiếp xúc Võ Đạo không bao lâu sao?

Nhưng thế này cũng không phải Trảm Thập cảnh, Trảm Thập cảnh sao làm được như vậy, tốc độ này còn nhanh hơn cả Phá Bách bình thường.

Mà Lý Hạo đang bay bổng trên trời, bỗng nhiên hoàn hồn.

Thấy được ánh mắt kinh hãi của hai người, nhận ra mình làm hơi lố.

Vừa nãy thật sự quá thoải mái, quá thông thuận, hắn nhịn không được vận dụng Ngũ Cầm Thuật suốt cả đoạn đường, quên khuấy mất mình đã đến nơi, cả việc mình chỉ là võ sư "Trảm Thập cảnh".

Trảm Thập cảnh, sao có thể chạy nhanh như vậy, nhảy cao như vậy?

Lý Hạo nhanh chóng rơi xuống từ giữa không trung.

Giữa không trung, Lý Hạo cứ như viên hầu, còn lộn mèo, lúc này mới rơi xuống đất, đạp chân xuống tạo ra một cái hố nhỏ trên mặt đất, vững vàng rơi xuống đất, không ngã sấp xuống.

Nhưng lại cảm thấy như vậy không ổn lắm, mình rơi từ trên... cao như vậy, có nên ngã xuống hay không?

Nhưng đây là quặng mỏ, trên mặt đất rất bẩn, ngã xuống thì dớp lắm?

Trong lúc đang do dự, Hồ Hạo mang theo Trần Kiên rơi xuống.

Trần Kiên hỏi trước: "Lý Hạo, sao ngươi... ngươi nhảy cao được như vậy?"

Lý Hạo nhe răng: "Vừa tấn cấp Phá Bách!"

"A?"

Trần Kiên trơ ra như phỗng, y cũng chưa tới Phá Bách, Lý Hạo lại Phá Bách.

Mà Hồ Hạo không mấy ngạc nhiên trước việc Lý Hạo tấn cấp.

Bằng không đâu thể nhanh như vậy, chẳng những tấn cấp, hắn cũng vận dụng Ngũ Cầm Thuật đặc biệt thành thạo, không thể tưởng tượng nổi.

Lý Hạo cười nói: "Lão sư cho ta dùng rất nhiều thần bí năng, đích thân dìu dắt, nên mới tấn cấp."

"Chúc mừng..."

Trần Kiên trừ nói câu này ra, cũng không còn gì để nói.

Viên Thạc ở bên cạnh cũng đi tới, cười nói: "Được rồi, các ngươi cũng đều sẽ có cơ hội, dù sao hắn đi theo ta, tiến bộ nhanh cũng bình thường."

Cũng được, có Viên Thạc ở đây, bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận điểm này.

"Chúng ta vào xem, các ngươi ở bên ngoài canh chừng."

Viên Thạc lại nói một câu, Trần Kiên vội gật đầu.

Hồ Hạo cũng khẽ gật đầu, vẫn không kìm được liếc nhìn Lý Hạo.

Phá Bách!

Tiểu sư huynh trên danh nghĩa này, nghe nói tháng trước vẫn chỉ là người bình thường, nhưng giờ người ta Phá Bách, mình vẫn là Nguyệt Minh, hơn nữa còn chỉ là Tàn Nguyệt đỉnh phong trong Nguyệt Minh, ngay cả Bán Nguyệt cũng chưa tới.

Đương nhiên, lần này lấy được không ít thần bí năng, tăng lên Bán Nguyệt không khó, nhưng... nghiêm túc thì giờ y chỉ ngang sức với Lý Hạo.

Bỗng nhiên cảm thấy chút tự ti.

Lý Hạo làm vẻ ngây thơ tươi cười: "Hồ ca, Trần ca, vậy ta vào xem, nếu có đồ tốt, mọi người cần dùng, ta sẽ chia cho mọi người..."

Trần Kiên ngu ngơ cười cười, không nói gì.

Hồ Hạo nhẹ nhàng thở ra: "Không sao, vốn là đồ của ngươi, chúng ta đã lấy được rất nhiều thù lao, huống chi... ngươi ta cũng coi như đồng môn..."

Lý Hạo sững sờ, đồng môn gì chứ?

Lúc Viên Thạc nói lời này, hắn không ở bên cạnh.

Viên Thạc bình tĩnh nói: "Ta đã thu 3 người Vương Minh làm đệ tử ký danh."

"A?"

Lần này đến phiên Lý Hạo kinh ngạc, còn có việc này?

"Lát nữa nói sau!"

Viên Thạc không cho hắn cơ hội hỏi tiếp, bay thẳng đến phía trước.

Hai người đưa mắt nhìn Lý Hạo cùng Viên Thạc tiến vào hầm mỏ, Hồ Hạo trầm mặc, Trần Kiên nhịn không được nhỏ giọng nói: "Hồ lão đệ, ngươi cảm thấy... rốt cuộc võ sư tốt, hay là siêu năng tốt?"

Siêu năng mà họ luôn hướng tới, hình như cũng chỉ có vậy.

Hồ Hạo có chút im lặng, ta là siêu năng, ngươi là võ sư, ngươi hỏi ta?

"Ta luôn cảm thấy võ sư tấn cấp rất chậm, nhưng... Ngươi nhìn Lý Hạo."

Hồ Hạo cười: "Có thể lấy hắn làm chuẩn. Ngươi cứ quan sát rồi tự lựa chọn, ta không rành Võ, không tiện so sánh."

Được, Trần Kiên đột nhiên cảm thất có lẽ mình không nên một lòng truy cầu siêu năng.

Hay là cứ ăn Huyết Thần Tử, sau đó tấn cấp Phá Bách?

Lý Hạo đành phải áy náy cười cười, thấp giọng nói: "Vậy lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp!"