Dứt lời, miệng phun máu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Chuyện tốt!"
"Ủa?"
Có phải do lão sư gần đây ói máu quá nhiều, nên bị điên rồi không?
Bị nổ ói máu, còn bảo là chuyện tốt?
Lý Hạo bỗng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng lên: "Chuyện tốt!"
Viên Thạc nhìn đệ tử của mình, có chút bất ngờ: "Ngươi cũng cảm thấy là chuyện tốt?"
Lý Hạo điên cuồng gật đầu: "Lão sư, thu thập tám loại năng lượng! Sau đó bỏ thêm chút lực lượng Hồng Ảnh, ông trời của ta, bom lớn siêu cấp! Ngay cả ngài cũng có thể nổ bay, chẳng phải là có thể nổ chết Tam Dương?"
"..."
Nói xong, hắn nhìn về phía Viên Thạc: "Lão sư, ngài cũng cảm thấy như vậy, cho nên cảm thấy là chuyện tốt, đúng không?"
"..."
Viên Thạc yên lặng nhìn hắn, lão muốn nói không phải.
Ta không lanh như ngươi, cũng không ác độc bằng ngươi.
Thằng nhóc này, sao ngươi ác dữ vậy?
Chuyện mà Viên Thạc muốn nói, là khi lão nhìn thấy năng lượng Hồng Ảnh xung đột với năng lượng của bát đại gia, vậy sau này nếu dẫn cường giả Hồng Nguyệt tới nơi này, đánh nổ Hồng Ảnh, có thể sẽ xuất hiện một vài tình huống đặc thù đến cực hạn... người của chính Hồng Nguyệt bị chính mình nổ chết.
Tốt, thật ra cũng không khác nhiều.
Nhưng lão không ngờ, Lý Hạo còn muốn lấy chút năng lượng ra ngoài, để làm bom.
Ý nghĩ của hai sư đồ không khác nhau mấy, nhưng Viên Thạc cảm thấy mình không ác như Lý Hạo, lão chỉ muốn dụ kẻ khác tiến đến, Lý Hạo lại muốn chủ động tiến công, thằng nhóc này, tính công kích thật mạnh.
Giờ Viên Thạc không nói gì thêm, song rất nhanh nhíu mày: "Loại năng lượng này, chỉ sợ không dễ thu thập!"
Tám loại năng lượng hỗn hợp, hơn nữa không tràn ra nhiều.
Vào lúc này, chủ yếu tràn ra chính là kiếm năng và đao năng, có thể liên quan đến hai loại binh khí tại nơi này.
Chỉ sợ Kiều gia cũng luôn thu thập cỗ năng lượng này, nhưng chỉ sợ khó có thể thu thập.
Băng tinh xác suất lớn vô dụng, nếu không Kiều Phi Long sớm đã thu thập một đống lớn.
Lý Hạo gật gật đầu, không nói tiếp, mà chỉ nói: "Lão sư, chúng ta ra ngoài tiêu hóa năng lượng Hồng Ảnh trước, nếu không cẩn thận hai ta sẽ bị nổ chết, vậy sẽ lỗ to."
"Ha ha ha, đúng vậy!"
Viên Thạc cười, cười không dứt, lại có chút bi thương, kiểu như cmn hôm nay thật xui xẻo.
Mình đường đường là Đấu Thiên, vậy mà đêm nay suýt chút nữa chết ở chỗ này hai lần.
Di tích nát này thật nguy hiểm. Lão cảm thấy nơi này còn nguy hiểm hơn cả nơi mà Tuần Dạ Nhân phát hiện, đừng nhìn nơi này cứ như không có gì cả, nhưng không cẩn thận sẽ chôn vùi bản thân ở nơi này.
Hai sư đồ không dám tiếp tục tu luyện tại nơi này.
Viên Thạc nhặt đao kiếm, cẩn thận đưa Lý Hạo cùng ra ngoài, tiêu hóa năng lượng Hồng Ảnh trước lại đi vào.
Bằng không, chỉ cần sơ ý vận dụng cỗ năng lượng này, lại tràn ra, đêm nay sẽ toi mạng ở nơi này.
Ra ngoài tu luyện, dường như đao kiếm đều đã hấp thu không ít năng lượng, tạm thời hẳn đã đủ dùng.
...
Rời khỏi đại điện, lại về tới trong động đá vôi.
Lúc Lý Hạo đi ngang qua phù điêu, nhìn thêm một lúc, mãi mới nói: "Lão sư, người mà ta đã nhìn thấy có thể ở chính là vị trong phù điêu này, lưng đeo trường kiếm, vừa nhìn đã biết là cường giả tuyệt thế."
"Đừng nhìn, nhìn thêm cũng vô dụng, cách chúng ta quá xa."
Nói đến đây, Viên Thạc cười nói: "Tự mình cố gắng, rồi sẽ có một ngày, ngươi ta cũng có thể bước vào con đường này, nhớ kỹ, đây không phải trở ngại trên đường tu luyện, mà là động lực!"
"Hiểu ạ!"
Hai sư đồ tự an ủi nhau, bắt đầu hấp thu năng lượng Hồng Ảnh ở trong động đá vôi.
Lý Hạo cảm thấy dường như đầu lâu của mình đang sản sinh nội kình.
Một loại cảm giác rất đặc biệt, tê dại ngứa ngáy.
Cảm giác cứ như đầu bị chó liếm...
Đù, không phải cảm giác.
Khi Lý Hạo mở mắt, có chút cạn lời.
Hắc Báo?
Mịa!
Sao con chó này lại tới đây?
Ban đêm ra ngoài, hắn cùng Viên Thạc không mang Hắc Báo tới, làm sao nó tìm tới được?
Thật đúng là bị chó liếm.
"Gâu gâu!"
Hắc Báo rưng rưng sủa gâu gâu nhìn Lý Hạo, cứ như đang nói sao có thể vứt bỏ cẩu cẩu?
Nó cũng ngửi được mùi thơm, mùi của năng lượng.
Một đêm này, nó chạy điên cuồng, suýt chút nữa chạy mệt chết, mới tìm được nơi này, khổ quá đi.
Giờ Viên Thạc cũng mở mắt, nhìn qua Hắc Báo, có chút bật cười: "Thật có bản lĩnh! Khoảng cách mấy chục dặm, mày cũng có thể đuổi theo... xem thường mày rồi! Vốn nghĩ mày là chó sắp thành tinh, cho rằng mày mạnh mẽ, cũng chưa chắc là chuyện tốt... mày thì giỏi rồi, thật sự đuổi tới."
Lão cố ý không mang theo Hắc Báo.
Tuy nói, cho do Lý Hạo nuôi, mạnh chút cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng chó chính là chó, là tồn tại khác chủng loại.
Ở khu vực Trung Bộ, nghe nói có đại yêu thành tinh, nuốt chửng cả Tam Dương, đáng sợ đến cực điểm.
Chó này biết không ít chuyện, liệu sau này có ăn ngược Lý Hạo hay không?
- Gâu gâu gâu!
Hắc Báo sủa lên giống như nịnh nọt, Lý Hạo bật cười: "Đến cũng đến rồi, cũng là duyên phận! Xem ra, thoát không nổi ngươi! Cho ngươi đó, ngươi có sức bao nhiêu cứ hút bấy nhiêu."
- Gâu gâu!
Hắc Báo rất hài lòng, nó không quan tâm chỉ húp canh cặn, có canh uống cũng không tệ rồi.
Lý Hạo tiếp tục nhắm mắt, hấp thu lực của Hồng Ảnh.
Hai sư đồ vẫn để một ít năng lượng tràn ra, nếu không ban nãy cũng sẽ không tạo ra vụ nổ.
Lần này Lý Hạo, lại cảm nhận được đầu tê dại.
Lần này, không phải chó liếm.
Mà là nội kình thật sự phun trào, khiến đầu hắn hơi tê dại.
Ánh mắt như điện!
Ngay khi Lý Hạo mở mắt, hắn cảm nhận được loại cảm giác này, một cỗ nội kình bộc phát ở khắp hốc mắt, trong mắt tương phản như có điện.