Hầu Tiêu Trần vừa cười nói: "Lần sau gặp phải hắn, không cần kiêng nể gì, lấy tốc độ áp chế là được! Trọng thổ nhất hệ, lực công kích rất mạnh, nhưng mà có một khuyết điểm, vừa xuất chiêu vừa phòng thủ, trong nháy mắt có thể phải ngừng lại, chỉ cần tìm được cơ hội này, giết hắn không khó!"
Y cũng không trách móc nặng nề.
Nhưng Hoàng Vân vẫn xấu hổ, không chịu nổi: "Bộ trưởng, lúc ấy các tổ chức lớn đều có cường giả ở lại quan sát cuộc chiến, ta..."
"Không sao!"
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười: "Ngươi cảm thấy, những người kia, sẽ bởi vì một trận chiến của Nhật Diệu, thì lựa chọn sẽ dựa vào ai? Nếu dựa vào ba tổ chức lớn, đại diện của bọn họ sớm đã định như vậy rồi, ngươi không quan trọng."
Nghe thấy điều này, Hoàng Vân đầu tiên là có chút am tâm, sau đó lại có chút ít khó chịu.
Ta... Không quan trọng?
Hầu Tiêu Trần hình như cũng hiểu được nói như vậy không hay lắm, nói tiếp: "Không phải không quan trọng, là Nhật Diệu cũng không có gì quan trọng..."
Lời nói này, càng làm đả thương người rồi!
Hầu Tiêu Trần ho nhẹ một tiếng: "Mặc dù có chút khó nghe, nhưng mà cũng là lời thật lòng, tại Ngân Nguyệt, nhìn Tam Dương tranh đấu. Tại Trung Bộ, nhìn phía trên Tam Dương. Tuần Dạ Nhân bên này, ta, vẫn còn Hách Liên Xuyên, những người kia sẽ suy nghĩ kỹ càng. Lần này Viên Thạc cũng sẽ đi, tuy rằng ta không đi, nhưng mấy nhà đều phải suy nghĩ, cuối cùng nên làm như thế nào, mới có thể không bị tiêu diệt."
"Trong tổ chức nhỏ tuy rằng yếu đi một chút, không có nghĩa là kẻ ngu, tùy tiện tham dự cuộc tranh đấu của chúng ta với ba tổ chức lớn, chúng ta đã giết rồi, cũng chỉ là một cái phân bộ, đưa tới cường giả Trung Bộ, những người này muốn chết sao?"
Nói đến đây, Hoàng Vân an tâm rất nhiều.
"Bộ trưởng, vậy ta..."
"Ngươi an tâm trấn áp bên đó là được, lúc này, các ngươi cũng không làm gì, Hách Liên Xuyên vài ngày nữa sẽ qua."
Hầu Tiêu Trần nói đến đây, suy nghĩ một chút nói: "Hổ Phách... Hổ Phách đi qua... Ta hiểu rồi!"
Hắn trực tiếp dập máy liên lạc, khuôn mặt trên màn hình biến mất.
Hoàng Vân im lặng, ngươi hiểu cái gì?
Nhưng mà bộ trưởng vừa nói như vậy, hắn an tâm rất nhiều, vậy là tốt rồi, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, hình như bản thân có chút tự cao rồi.
Cũng tốt!
Hay là bộ trưởng an ủi, nếu là Hách bộ, không nhất thiết là sẽ măng chửi ngươi.
...
Cùng lúc đó.
Tại Bạch Nguyệt Thành.
Hầu Tiêu Trần gõ gõ bàn, đang suy tư, nhấn 1 cái nút.
Một lát sau, dáng người thon dài của Ngọc tổng quản đi đến.
"Bộ trưởng."
"Lần trước cho ngươi điều tra Kiều gia, điều tra được gì rồi?"
"Không có quá nhiều manh mối, nhưng mà căn cứ theo việc đội trưởng bảo an Kiều gia chạy trốn, chạy đến Diêm La phân tích, Kiều gia khả năng có chút quan hệ với Diêm La, nhưng là lâu rồi, có một số hành tung trước khi Kiều Phi Long trở lại Ngân Thành, tạm thời không có cách nào xác định."
Dứt lời, Ngọc tổng quản lại nói: "Nhưng mà, cũng không phải không thu hoạch được gì, Kiều Phi Long khả năng che giấu thực lực, hoặc là hắn bí mật nuôi một số cường giả, Ngân Thành trước đây mấy năm, mất tích hay là tử vong mấy vị thương nhân, có chút xung đột trong làm ăn với Kiều Phi Long, bọn ta tra được, trong số các vị thương nhân tử vong, có 1 vị trong nhà còn có một vị Phá Bách trấn áp!"
"Việc này bao lâu rồi?"
"Năm năm trước."
Năm năm trước!
Năm năm trước, Kiều gia có thể giết chết một vị Phá Bách.
Nghĩ vậy, Hầu Tiêu Trần suy nghĩ một chút, hình như lại nghĩ tới cái gì, rất nhanh nói: "Ngươi để cho Tuần Kiểm Ti Mộc Sâm, truyền tới Lưu Long, di tích lần này , Diêm La bên đó có truyền đến 1 Nhật Diệu, cao thủ trọng thổ hệ, biệt hiệu Hổ Phách, tên thật Lý Đại Hổ. Vừa mới, đánh bại Hoàng Vân, thực lực thâm sâu không lường được!"
Ngọc tổng quản gật đầu: "Được, bộ trưởng, còn việc gì nữa không?"
Hầu Tiêu Trần có chút do dự.
Có chút ngập ngừng, rồi nói: "Ngoài ra, nói với Mộc Sâm, để cho y truyền đạt với Viên lão, Hồng Nguyệt ở khu vực Trung Bộ, thiếu một vị cường giả, không rõ tung tích."
Ngọc tổng quản mặt biến sắc: "Tới Ngân Nguyệt rồi hả?"
"Có khả năng vậy."
Hầu Tiêu Trần gật đầu: "Ngươi cứ nói sự thật với y là được, nói cho hắn biết, sự biến mất của vị cường giả này, hắn khả năng là quen biết, hai mươi năm trước cũng là cường giả võ sư ở Ngân Nguyệt mà ra, Tề Mi Côn Vương -- Tôn Nhất Phi. Còn bây giờ, truyền đến tin tức, thực lực hẳn là Tam Dương hậu kỳ."
Ngọc tổng quản biến sắc, có chút không dám tin: "Tam Dương hậu kỳ?"
Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói: "Viên lão giết một vị Thiên Quyến Thần Sư của Tam Dương sơ kỳ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Hồng Nguyệt thật sự đến rồi, sẽ đến trung kỳ, khó khăn lắm mới áp chế y được một chút? Đương nhiên mục tiêu của hắn là cấp tốc trực tiếp giết mục tiêu, muốn giết hắn, đương nhiên phải tới hậu kỳ, dù là Viên lão giết Đoạn Thiên, chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là tập kích... Với sự hiểu biết của Ánh Hồng Nguyệt với Viên lão , Viên lão nham hiểm xảo trá, Ánh Hồng Nguyệt rõ ràng hơn chúng ta, khẳng định phải tới Tam Dương hậu kỳ... Nếu không phải vì tình thế không cho phép, Ánh Hồng Nguyệt biết rõ Viên lão vào Đấu Thiên, bản thân phải tới giết lão!"
Tam Dương hậu kỳ khiến cho Ngọc tổng quản kinh ngạc, nhưng chỉ là lời của Hầu Tiêu Trần, nhưng lại khiến nàng có chút buồn cười.
Nham hiểm xảo trá?
Đây có phải là lời bình của bộ trưởng với Viên lão không?
Hơn nữa, nghe ý của bộ trưởng, thủ lĩnh Hồng Nguyệt, vị cường giả Tam Dương siêu việt kia, hình như cũng cho là như vậy.
"Bộ trưởng, Trung Bộ bên đó... Không thể ngăn cản sao?"
"Ngăn cản?"
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười: "Trung Bộ chiến cuộc căng thẳng, thiếu một Tam Dương hậu kỳ, bọn họ còn mừng rỡ thoải mái hơn, về phần đã đến Ngân Nguyệt, vậy tới là tốt rồi, bọn họ ước gì đối phương tới đây, không phải ta vẫn còn ở đây sao? Ta ở đây, còn có Nguyên Thần Binh, tên kia dù náo loạn thế nào, cũng không đến lỗi làm loạn lên, ngược lại để cho bọn hắn ít chuyện một chút, coi như ta trợ giúp bọn họ, ngươi nói, có ngăn không?"
Ngọc tổng quản có chút phẫn nộ: "Chính là..."
"Được rồi!"
Hầu Tiêu Trần khua tay: "Ngươi đi truyền tin tức là được, về phần Tôn Nhất Phi này... Báo tình hình cho Viên lão là được, lão đã có chuẩn bị, còn về việc có thể đối phó hay không, sau rồi hãy nói."
Ngọc tổng quản đành phải rời khỏi, đi truyền tin tức.
Đợi cô ta rời đi, Hầu Tiêu Trần lại tiếp tục trầm tư.
Tôn Nhất Phi, Tam Dương hậu kỳ.
Ngân Thành không lớn, trăm vạn nhân khẩu mà thôi, xuất hiện một Viên lão đã rất hiếm thấy, võ sư Đấu Thiên, còn giết một vị Tam Dương... Có thể giết vị thứ hai không?
Không, có thể giết vị thứ ba sao?
Đúng vậy, vị thứ ba.
Nếu có thể chém Tôn Nhất Phi, lần tổn thất này của Hồng Nguyệt vô cùng nghiêm trọng.
Còn có Lưu Long, phải chăng cũng tiến vào Đấu Thiên?
Trong lòng Hầu Tiêu Trần đang suy nghĩ, đang tính toán.
Một lát sau, lại tiếp tục ấn cái nút, ấn 1 cái, Hách Liên Xuyên bước vào.
"Bộ trưởng, ngươi tìm ta?"
"Đi theo ta!"
Hầu Tiêu Trần không nói gì, đưa y thẳng hướng văn phòng trong cùng, bên trong còn có 1 cái buồng.
Hách Liên Xuyên có chút nghi ngờ, đi vào?
Làm gì vậy?
Buồng làm việc của bộ trưởng, là chỗ nghỉ ngơi riêng tư của y, bình thường chỗ này không dùng để đón khách.
Nghĩ vậy thôi, nhưng vẫn đi vào.
Mà lần đầu tiên đi vào... Gã hơi sợ, vì nhìn thấy 1 khẩu súng trường đặt trên ghế, 1 khẩu súng trường màu lửa đỏ, ánh mắt gã biến đổi, có chút cảm giác, là kinh hãi!
Thật sự!
Nguyên Thần Binh, Nguyên Thần Binh trấn áp trên đất, cũng là bảo vật quan trọng nhất của Ngân Nguyệt này, Hỏa Phượng Thương.