“Hầu gia, chúng ta đều phải tự phong bế sao?”
Lý Hạo nhìn thoáng qua gã, Càn Vô Lượng cắn răng nói: “Ý của ta là… chúng ta cũng không ít Đế Tôn, không bằng để Đế Tôn ra ngoài, sống chết có số! Đế Tôn tự mình phong bế, ngoài việc ăn tài nguyên, còn có thể làm gì? Ngộ đạo sao? Cho nên… Hầu gia nếu muốn phong bế, hẳn là Ngân Nguyệt mà không phải là những người như chúng ta!”
“Ngân Nguyệt luôn có một số người muốn đi ra ngoài.”
“Đến lúc đó, sinh tồn ở Thiên Phương, hay đến thế giới khác, hoặc lang thang trong hỗn độn… đều xem mạng số của mình! Tân Võ không ít Đế Tôn không phải cũng lang thang bên ngoài sao? Thực ra cũng là nuôi thả, năng lượng của đại thế giới Tân Võ cũng không phải đầy đủ cho lắm, nếu không cũng sẽ không hạn chế Đế Tôn.”
Càn Vô Lượng nhanh chóng nói: “Cho nên, ta nghĩ, những Đế Tôn như bọn ta đều nên ra ngoài mới đúng!”