Lúc không người, Viên Thạc lão không bàn đến quy tắc.
Nhưng có mặt nhiều người, thậm chí nhiều hơn người bên mình, lúc này, ngươi phải tuần theo quy tắc, bởi vì quy tắc lúc đó, kì thực là dùng để bảo vệ an toàn cho bản thân.
Lý Hạo lắc đầu.
Viên Thạc bất lực.
Lão biết, nhưng vẫn muốn thử xem.
Lần này, Lý Hạo cự tuyệt rồi, lão cũng không thèm nhắc đến nữa.
"Được thôi, ngươi tiếp tục luyện võ, tranh thủ trước khi lên đường, hoàn thành nội kình hợp thể, như vậy, ngươi mới thực sự là một Phá Bách viên mãn..."
Nhưng mà có thể không kịp thời gian rồi.
Nghĩ đến đây, lão tiếp: "Ta quá hiểu ngươi, sức mạnh siêu năng của ngươi nhiều quá, không có cách cho ngươi kích thích cần có, ngươi vẫn là nên tìm Lưu Long, thực chiến! Nói với Lưu Long, chỉ cần không đánh chết ngươi, thì cứ tùy ý mà làm."
Lý Hạo hấp khí.
Đội trưởng, có thể thật sự là sẽ ra tay tàn độc.
"Lão sư..."
"Bớt phí lời, đi đi."
Dứt lời, Viên Thạc lại nói: "Ngoài ra, mấy ngày trở về buổi tối, ta sẽ nói cho ngươi một vài chuyện ở di tích, còn có, bên Tuần Dạ Nhân, ngươi cũng nên thu thập thêm một vài tình báo mới được."
"Đã hiểu rõ!"
Lý Hạo cũng không nói nữa, trong lòng chợt nghĩ, ta đi tìm đội trưởng, khẳng định phải bộc lộ tất cả sức lực, xem ra, giấu không được nữa rồi a.
Đúng là, ghét của nào trời trao của ấy mà.
...
Lầu Chấp Pháp.
Lưu Long đang nghị sự, nghe Lý Hạo nói, ông ta có chút ngơ ngác: "So tài với ta?"
"Không phải."
Lý Hạo lắc đầu, bộ mặt nghiêm túc nói: "Là mời lão đại chỉ điểm!"
So tài, ta làm sao có thể cùng với một Đấu Thiên so tài được chứ?
Chỉ là muốn được chỉ điểm một chút thôi.
"Đang bận!"
Lưu Long không khách khí nói: "Mù à? Không thấy ta đang bận sao! Nếu ngươi muốn tìm người so tài, cứ tùy ý chọn, cả một tiểu đội, ai cũng được!"
Một Phá Bách sơ kỳ như ngươi, trong đội ngũ ai không mạnh bằng chứ!
Đương nhiên, tên tiểu tử Lý Hạo này có thể ăn hết 1 viên Huyết Thần Tử, thành Phá Bách trung kỳ rồi?
Cho nên nhẹ nhàng rồi?
Nhưng dù là Phá Bách trung kỳ, thì thế nào?
Liễu Diễm không được sao?
Mặc dù người ta chưa đến trung kỳ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng đủ để đánh với ngươi rồi.
Không được nữa thì tìm Vương Minh!
Nghĩ tới đây, ông ta lại nói: "Tìm Vương Minh đi, đúng lúc có thể kiếm thêm kinh nghiệm chiến đấu với siêu năng giả, ngươi không thể nào cứ gặp võ sư mãi được, hiểu biết của ngươi về siêu năng giả còn quá ít."
"Cậu ta không được!"
"Tại sao?"
Lý Hạo suy nghĩ nói: "Cậu ta... cậu ta không thích hợp áp chế sự tiến triển của tôi, kinh nghiệm chiến đấu cũng quá ít."
Khá lắm!
Lưu Long kinh ngạc đến ngây người, ngươi còn chê kinh nghiệm chiến đấu của Vương Minh ít sao?
Cậu ta tốt xấu gì cũng đã thi hành không ít nhiệm vụ, cũng đã giết người rồi, lúc trước còn giết cả Nhật Diệu... Mặc dù vẫn nói Vương Minh kinh nghiệm chưa nhiều, nhưng đó là đối với một vài lão võ sư mà nói thôi, chứ thật sự đã ở trong lĩnh siêu năng, y trừ việc ít kinh nghiệm hơn những tên liếm máu trên đao ra thì thật sự là không tệ.
Lý Hạo vậy mà lại cư nhiên xem thường người ta!
"Không có thời gian..."
Lý Hạo thấy đội trưởng cự tuyệt lần nữa, chỉ đành nói: "Lão đại, là lão sư tôi bảo tôi đến."
"..."
Được thôi, Lưu Long này vì Viên Thạc thăng cấp Đấu Thiên.
Lúc này, hắn lại đem lão sư ra nói, ông ta cũng đành bất lực.
Nhưng ông ta thật sự khá bận.
Nghĩ tới đây, Lưu Long ngầm tức giận, ranh con, kêu ngươi tìm người khác, lại nhất định muốn ta, được, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, tại sao nước biển lại mặn.
Hung hãn muốn đánh Lý Hạo một trận, để tiểu tử này lần sau không dám đến tìm mình nữa.
"Được, vậy thì ngay bay giờ đi! Đánh xong rồi, ta bận việc, ngươi muốn làm gì khác thì làm."
Lý Hạo lộ vẻ vui mừng.
Vậy tốt rồi.
"Vậy lão đại, chúng ta xuống tầng hầm, ở đây đánh phá hư hết..."
"Được!"
Lưu Long đáp ứng thoải mái, ngươi đợi đó.
Chúng ta tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết ngươi, để ngươi biết, tìm ta chẳng những không thu được chút kinh nghiệm nào, mà còn được một trận no đòn.
Hai người đi xuống tầng hầm.
...
Dưới tầng hầm.
Không có người khác, nhưng Vân Dao lại ở đây.
Một nữ nhân, bình thường đều ở dưới tầng hầm, không biết làm cái gì.
Lý Hạo định mời người ta đi, đáng tiếc, Vân Dao căn bản không nhìn bọn họ, thấy họ đến, cứ tự đi thẳng vào phòng, kiểu như không thèm quan tâm đến trò mèo của các người là gì.
Lưu Long cũng không có ý đuổi người.
Ông ta muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này.
Áo khoác cũng không cởi ra, trực tiếp nói: "Bắt đầu thôi!"
"..."
Lý Hạo cảm thấy bị coi thường, lão đại, tốt xấu gì cũng phải cởi cái áo khoác ra chứ.
Thôi đi, ai bảo mình yếu làm gì.
Chưa đợi hắn thả lỏng cơ thể, Lưu Long lại nói: "Bị trầy xướt ngoài da chút có được không? Lão sư cậu sẽ không trách gì chứ?"
Hay thật, ông ta biến mình thành công tử bột rồi à.
Lý Hạo cạn lời.
Hắn không nói gì, đi đến một bên, rút kiếm ra, kiếm của hắn quá sắc bén, không dám dùng loạn.
Tay cầm kiếm, Lý Hạo lên tiếng: "Lão đại, ta dùng kiếm!"
"Tùy ngươi!"
Lưu Long cảm thấy không sao cả, dùng kiếm hay dùng quyền, có gì khác nhau à?
Cũng là chuyện một chiêu đánh bay thôi.