TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 300: Đánh cho thỏa thích (5)

Lưu Long định ngừng tay, kết quả... Lý Hạo đột nhiên một chưởng vươn tới, phù một tiếng, một trảo này bắt lấy, trực tiếp xé rách áo khoác Lưu Long, lần nữa đánh trúng cánh tay ông ta, để lại thêm 5 dấu máu, thầm chí là 5 đường máu kéo dài.

Lưu Long lần này hoàn toàn biến sắc.

Nhanh chóng lùi lại mấy bước, tránh được lần công kích của Lý Hạo, có chút không dám tin: "Viên mãn rồi..."

Thật sự là một Phá Bách thực thụ!

Đệch!

Là ta điên rồi, hay là hắn điên rồi?

"Lão đại, đến đây!"

Lý Hạo mặc kệ ông ta, đột nhiên giậm chân, trường kiếm phi tới, Lý Hạo bắt lấy, ngay lập tức, trong đầu hồi tưởng lại cây kiếm đó.

Đó là cây kiếm đã chém ngang dọc trời đất.

Xuất kiếm!

Tốc hành!

Lần này, hắn đuổi theo rất nhanh, vừa xuất kiếm, đã khiến kẻ địch không cách nào chạy trốn.

Một kiếm này còn chưa ra tay, trường kiếm đột nhiên nứt vỡ, Lý Hạo bỗng dừng bước, nhíu mày.

Mà trước mặt, tóc gáy Lưu Long lần nữa dựng đứng, chịu không được mà hô: "Dừng lại!"

Ông ta bỗng nhìn Lý Hạo: "Ngươi muốn xuất kiếm... đây là chiêu thức gì?"

Vẫn chưa xuất ra, lại có thể phá vỡ được trường kiếm.

Mặc dù chỉ là một cây kiếm bình thường, nhưng có thể ẩn chứa trong đó, kì thực là chất lượng không tồi.

Kết quả hình như không chịu nổi sát khí mà vỡ nát.

Lý Hạo bất đắc dĩ nói: "Là lão sư dạy tôi, cũng là muốn thử cùng lão đại giao đấu, khiến nội kình của tôi hợp thể, hòa vào trong kiếm."

"Không... không đúng!"

Lưu Long lắc đầu: "Ngươi... ngươi không phải là đã hòa hợp được đại địa chi thế rồi sao?"

Lại xem ta hồ đồ rồi.

Làm sao mà muốn hòa nội kình vào kiếm được chứ?

"Công phòng nhất thế!"

Nói như vậy, Lưu Long đã hiểu, có hơi kinh ngạc, tên này, muốn hòa hợp cả hai loại thế.

Lại cuối xuống nhìn cánh tay của mình, trên tay bị hằn 10 lỗ máu, bị Lý Hạo cào lên hai lần.

Áo khoác cũng đã rách, mà đệ nhất kiếm Lý Hạo, ra đòn rất đột ngột, cư nhiên lại để lại ở ngực một vết máu nho nhỏ.

Lưu Long hoàn toàn không biết nói gì!

Ông ta nhìn Lý Hạo, tay của hắn đã nứt ra rồi, xem ra, ngược lại tốt hơn hắn một chút, bản thân là một Đấu Thiên, lại cư nhiên bị dồn đến mức này... Cho dù lúc trước ông ta có quá coi thường, căn bản cũng không để trong lòng nữa.

"Xem thường ngươi rồi!"

Lưu Long lên tiếng cảm khái, rất nhanh, nghiêm mặt nói: "Ta nói, ngươi làm sao mà lại hùng hồn đến tìm ta thi đấu được chứ, thì ra là hi vọng ta thúc ép ngươi nội kình hợp thể, đúng không?"

"Đúng!"

"Nếu ngươi sớm nói thì ta cũng không coi thường ngươi như vậy rồi..."

Lý Hạo cười hồn nhiên nói: "Tôi sợ nói rồi, lão đại không tin!"

Đại thiếu gia của tôi!

Lưu Long im lặng, chỉ là đừng nói, thật có khả năng.

Vừa nãy nếu Lý Hạo nói, hắn tìm mình là vì muốn nội kình hợp thể, mình sẽ tin sao?

Tin cái con khỉ!

Đang định nói, sâu dưới tầng hầm, Vân Dao lặng lẽ nhìn hai người, đột nhiên lên tiếng: "Đánh thì đánh, đừng có rống, ồn ào chết được!"

Dứt lời, quay người về phòng.

Nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Lý Hạo... Lý Hạo rõ ràng lại ép đội trưởng Đấu Thiên lùi về sau, bị thương rồi, mặc dù cô ta biết, đội trưởng xem thường Lý Hạo, nhưng Lý Hạo là ai chứ?

Một tháng trước, Lý Hạo chỉ là một người bình thường, bị Trần Kiên một tát đánh bay.

Kết quả, nháy mắt hắn lại cùng đội trưởng Đấu Thiên so tài rồi.

"Thiên tài? Quái vật? Hay là... huyết mạch của Bát Đại Gia, thật sự thần kì như thế sao?"

Vân Dao vào phòng, rất lâu cũng không có cách nào bình tĩnh lại được.

Lúc này, trong lòng nghĩ đến rất nhiều việc, rất nhiều chuyện xưa tích cũ.

Đây là tiểu đội, thật là có thể phát triển sao?

Thật sự là có thể cường đại đến lúc đó sao?

Hình như vốn là không thể.

Thành lập được hơn 3 năm, giết hơn 20 người, mạnh nhất là Phá Bách, những kẻ khác chỉ toàn là Trảm Thập.

Quá yếu rồi!

Ở Ngân Thành, có lẽ vẫn tính là được, nếu ở Bạch Nguyệt Thành, thì chỉ là một nhánh nhỏ nhất của tiểu đội hành động mà thôi.

Lại tới Trung Bộ... vậy chỉ có thể là đội bảo vệ thôn thôi.

Đúng vậy, Trung Bộ có thôn làng, đều có thể có được lực lượng như thế này, lúc chiến loạn, có thể bảo hộ được họ, lực lượng vệ đội trong làng đều mạnh hơn ở đây rất nhiều.

Nhưng cứ theo cách Lý Hạo tiến triển, chưa đến một tháng, thực lực đội ngũ, sản sinh ra biến hóa đáng kinh ngạc.

Lúc này, Vân Dao cũng mờ mịt rồi.

...

Mà ở bên ngoài.

Lý Hạo hơi lúng túng, rống lớn quá rồi sao?

Thôi, chút không rống nữa.

Có sự chuẩn bị của đội trưởng, rống rồi cũng vô dụng.

Hắn không quản cái này, nhìn Lưu Long: "Lão đại, hãy đem bản lĩnh thật sự của ngài ra! Chứ cứ như vậy, ngài làm sao có thể ép tôi liều mạng được chứ?"

"Được!"

Lưu Long lần này lộ ra ý cười: "Lúc trước thật là xem thường ngươi rồi, Lý Hạo, ngươi so với tưởng tượng của ta vẫn khá... đáng sợ!"

Không phải thực lực, mà là tốc độ tiến bộ.

Nếu đã như vậy thì ta không khách khí nữa.

Cho ngươi hiểu được, Phá Bách không thể bì với Đấu Thiên.

Ngay lập tức, một quyền đánh ra, sóng lớn cuồn cuộn.

Ngay cả thế ông ta cũng dùng tới rồi.