TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 301: Đánh cho thỏa thích (6)

Lý Hạo đột nhiên cảm thấy, bản thân đã bị phá chặt, bị khí thế áp chế.

Nhưng hắn đã kế thừa được thế của Viên Thạc, chút thế này, không ép được hắn.

Hai chân đứng thẳng, đại địa chi thế bộc phát, huyết khí nội kình tuôn trào, như một con rồng dài, Lý Hạo giậm chân, bất động như núi.

Sau khi đứng vững được cơ thể, đạp một cước mà đi, lao tới Lưu Long.

Bốn tay, hai cặp quyền nhanh chóng va chạm nhau.

Lý Hạo tấn công chính diện!

Lưu Long kinh ngạc lần nữa, cường công?

Ta là Đấu Thiên, mà ngươi lại dám tấn công chính diện?

Nhưng ngay lúc này, Lý Hạo đánh tới, không phải là lực của Ngũ Cầm, lúc này, trên nắm tay hắn hình như có kiếm khí.

Đúng vậy, trường kiếm bị phá vỡ, Lý Hạo nghĩ tới lấy thân làm kiếm.

Cơ thể của hắn, vẫn rất cường tráng.

Một quyền đánh ra, như là xuất kiếm, thổi phù một tiếng, đánh xuống một quyền, nắm đấm của Lý Hạo bị phá vỡ, lộ ra mảng xương trắng, mà Lưu Long, cư nhiên lại bị nắm đấm sắc bén kia... đúng vậy, nắm đấm vậy mà lại sắc bén!

Một quyền này xuất ra, Lưu Long cũng là song quyền đổ máu, mơ hồ có thể nhìn thấy được mảng xương.

"Kiếm?"

Lưu Long lại càng kinh sợ, đây rốt cuộc là bí thuật gì?

Lực phá hoại quá mạnh rồi!

Chẳng những như vậy, cảm giác kia... khiến người ta nghẹt thở.

Viên Thạc còn biết cách dùng kiếm thế này sao?

Chưa từng được nghe qua!

"Phá!"

Lưu Long khẽ quát, lần này vung quyền, đồng thời đá ra một cước, sóng lớn lại cuộn lên.

Mà lần này, Lý Hạo cũng vung quyền như kiếm.

Nắm quyền lao thẳng đến cơn sóng lớn phía trước, ngay sau đó, biến thành móng vuốt, hắn muốn học theo Viên Thạc, trực tiếp bắt lấy thế của Lưu Long.

"Gan thật lớn!"

Lưu Long tức cười, ta là Đấu Thiên!

Lá gan này của ngươi, thật muốn lên trời.

Bịch một tiếng, làn sóng trong tay Lý Hạo phát nổ, trực tiếp bạo phát ra nội kình dũng mãnh, lòng bàn tay Lý Hạo bị đánh lỡm chỏm lỗ, huyết dịch từng giọt rơi xuống.

Mà Lý Hạo, cũng cảm thấy được điểm mạnh của Đấu Thiên.

Đương nhiên, hắn rất thích thú.

Không phải hắn lỗ mảng, mà là chỉ muốn thử xem, Đấu Thiên rốt cuộc mạnh bao nhiêu, thế rốt cuộc có bao nhiêu cường đại.

Bây giờ, hắn đã biết rồi.

Rất mạnh.

Trong đầu hắn hiện ra trận đấu thấy được ngày hôm đó.

Đoạn thiên, đoạn địa, đoạn trường sinh!

Cái gì mà thế hay không thế, chỉ một nhát kiếm, mọi thứ đều tan tành.

Lúc này, trong mắt hắn hiện ra ý kiếm, nội kình bộc phát, phóng ra liền ngưng lại thành kiếm, chém ra một nhát!

Vù...ù...u!

Tiếng xé gió vang lên, lúc âm thanh này xuất hiện, kiếm khí đã xuất ra rồi, trực tiếp chém trúng làn sóng dài, cái mà vừa mới phát nổ trong tay Lý Hạo, bây giờ liền bị kiếm từ nội kình phóng ra, chém cho nứt vỡ.

Tan thành bọt nước.

Mà Lý Hạo lại thừa cơ xuất sát, tay cầm thanh kiếm nội kình, vừa muốn chém tiếp, bịch một tiếng, nắm đấm lao tới, trực tiếp đánh cho thanh kiếm nội kình nổ tung, vỡ nát.

Lý Hạo hộc máu!

Mà Lưu Long, lúc này không tiến công thêm, chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay mình, trên tay của hắn, hằn lên đầy vết máu.

Lưu Long lại nhìn Lý Hạo, một lúc lâu, đột nhiên nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi và ta mỗi ngày luyện đấu 1 tiếng đồng hồ! Quên hết mọi thứ, quên đi quyền của ngươi, quên đi Ngũ Cầm Thuật của ngươi, chỉ dùng thanh kiếm nội kình đó, luyện đấu với ta!"

"1 tiếng đồng hồ!"

Lý Hạo sửng sốt một chút, Lưu Long nhíu mày: "Nhiều rồi? Không nhiều đâu, ngươi... nếu như có thể kiên trì 1 tiếng mỗi ngày, ta tin, cuối tháng ngươi có thể chính thức bước vào nội kình nhất thể một cách hoàn toàn!"

Về phần võ sư mà nói, 1 tiếng đồng hồ, kì thực là rất dài.

Chiến đấu, chỉ trong vài phút là kết thúc rồi.

Mà Lý Hạo, lại cười nói: "Lão đại... nếu không... đánh đến mệt lả rồi thôi, ngài thấy thế nào?"

"Ngươi xác định?"

Lưu Long tính toán một hồi, Phá Bách đỉnh phong, đánh đến mệt lả... kì thức với 1 tiếng đồng hồ cũng không khác gì lắm.

Ông ta gật đầu: "Đều như nhau!"

Lý Hạo lộ vẻ cười, đây là ngài nói đấy nhé!

Đến mức mệt lả... làm sao mà biết được.

Kiếm năng, vô địch!

Hắn muốn hút kiếm năng, cứ tiếp tục đánh với vị đội trưởng Đấu Thiên này, được ôn luyện Đấu Thiên miễn phí, quá sung sướng rồi.

"Lão đại, vậy sẽ bắt đầu từ bây giờ!"

"Bây giờ, ngươi còn có thể đánh à?"

"Đương nhiên!"

"Vậy được thôi!"

Lưu Long không có ý kiến, lúc này, hắn không đi làm việc nữa, bận cái gì nữa chứ.

Đợi cho Lý Hạo bước vào Phá Bách hoàn toàn, không quan trọng hơn nhiều so với việc bận của ông ta à?

Ngay sau đó, hai người lại tiếp tục giao thủ.

Không lâu sau, bịch một tiếng, Lý Hạo bị Lưu Long đánh trúng, nằm trên đất không động đậy nổi, Lưu Long khẽ thở phào, ông ta đương nhiên có hao tổn, nhưng mà vẫn ổn, chỉ tổn hao vài phần, chẳng qua là đánh lâu quá cũng mệt, cuối cùng hết sức đánh với tiểu tử này.

Ông ta vừa muốn nghỉ ngơi một lúc, Lý Hạo lúc nãy còn nằm dài trên đất, đột nhiên chống tay đứng dậy.

Ngay sau đó, tinh thần hắn phấn chấn trở lại, điên cuồng trùng kích!

Lưu Long sững sờ...

Không để ông ta có thời gian bất ngờ, Lý Hạo ồ ạt đánh tới, hơn nữa mỗi lần xuất kiếm, kì thực đều rất cường đại, làm Lưu Long cảm thấy, nếu ông ta không thăng cấp Đấu Thiên, với trạng thái trước đây, hơi chút sơ hở, đều có thể bị Lý Hạo chém chết!

Mặc dù Lưu Long là Đấu Thiên, nhưng ông ta không thể toàn lực đối phó, để tránh đánh chết Lý Hạo.

Cứ phải khống chế lực như vậy, thật sự rất mệt mỏi.

Không biết qua bao lâu, ông ta lần nữa lại đánh bay Lý Hạo, mà trên người ông ta bây giờ, cũng đã hằn lên mấy vết máu, đều là bị Lý Hạo chém trúng, mà thương thế của hắn lúc này nặng hơn ông ta nhiều.

Kết quả, chưa đến một phút... hắn lại xông tới!

"Lão đại, tiếp tục!"

...