Một lần lại một lần, Lý Hạo hình như phát hiện giống như một cảnh giới mới.
Hắn rất thích thú, có thể tìm được một vị Đấu Thiên để luyện tập, không tiếp thu, thì chỉ biết đánh là được.
Dù sao cũng không đánh chết được Lưu Long!
Ầm ầm ầm!
Cả một tầng hầm, từ hơn 1 giờ chiều, đánh đến 5 giờ chiều, tiếng vang vẫn còn tiếp tục.
6 giờ, 7 tiếng.
Đến khi Vân Dao đi ra lần nữa, có hơi tức giận nói: "Hôm nay vẫn chưa kết thúc sao? Không ăn cơm à? Không nghỉ ngơi à? Từ 1 giờ chiếu tới giờ, đánh 7 tiếng đồng hồ rồi đấy!"
"Vù..."
Lưu Long thở hổn hển, ông ta là Đấu Thiên, đánh với người khác 7 tiếng đồng hồ, lúc này cũng có hơi mệt lả rồi.
Lý Hạo cũng thở dốc, có hơi mờ mịt: "7... 7 tiếng rồi sao?"
Nhanh thật a!
Hắn vẫn cho rằng mới qua 1, 2 tiếng gì thôi chứ.
Vân Dao nhìn hai ngươi toàn là máu, Lý Hạo cũng thôi đi, áo khoác của Lưu Long cũng bị xé mất rồi, lúc này, chỉ còn lại mỗi cái quần cộc, cô ta thật cạn lời.
Đội trưởng là Đấu Thiên... sao mà lại thành ra thế này rồi?
Hơn nữa, trên người Lưu Long, vệt máu không ít, một đường lại một đường, rất nhiều chỗ còn đang chảy máu.
Lưu Long thở ra mấy hơi, mở miệng nói: "Hôm nay... hay là tới đây thôi?"
Ông ta phải nghỉ ngơi rồi!
Lý Hạo vẫn chưa thỏa mãn, hắn có một câu hỏi, rất quan trọng.
Một Phá Bách, đánh 7 tiếng đồng hồ, Phá Bách bình thường, đừng nói nội kình, ngay cả cái rắm cũng không xì ra được.
Lý Hạo ngược lại vẫn chịu nổi, cảm giác hắn vẫn có thể đánh được!
Lý Hạo cũng miệng đắng lưỡi khô, gật đầu: "Vâng... ngày mai tiếp tục... Lão đại, ngài... có phải bị thương không? Ngày mai có thể hồi phục được không?"
"Chuyện nhỏ!"
"Vậy thì tốt rồi..."
Lý Hạo thở phì phò, giơ ngón tay cái lên: "Lão đại, ngài... lợi hại!"
Lưu Long khẽ mỉm cười, nụ cười có chút khổ sở.
Không ngờ, chỉ một câu lợi hại là xong chuyện rồi sao?
Ta mất trí rồi mới đi hứa luyện đấu mỗi ngày với ngươi!
"Lão đại, sáng mai tôi sẽ đến sớm... 6 giờ đi, chúng ta đánh một ngày... hôm nay thật quá hưng phấn rồi..."
Nói xong, Lý Hạo quay người đi ra ngoài.
Sau lưng, Vân Dao đợi hắn mở cửa, nhìn thấy mấy người Liễu Diễm ở bên ngoài, mới từ từ nói: "Quần áo đều sắp rách hết rồi, bị cái tên không cần mặt mũi đó chiếm được lợi ích, rất vui chứ hả?"
Ở cửa, Liễu Diễn ôm cánh tay, đánh giá từ đầu đến chân một lượt, cười ranh như hồ ly, nói: "Vẫn ổn phết nha, chỉ là chảy máu rồi, bằng không, trắng trắng mềm mềm thế này, sờ tới sờ lui chắc cảm giác cũng không tệ nhỉ!"
Lý Hạo nhìn cô ta một cái, không nói gì, cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng, nhìn thì nhìn đi, tôi không phải còn có chiếc quần cộc sao?
Hắn xoay người đi thay một bộ y phục mới.
Mà ở cửa, Liễu Diễm lặng lẽ nhìn hắn một hồi, thu nụ cười lại, rồi nhìn qua Lưu Long, hồi lâu mới lên tiếng: "Lão đại, ngài giúp hắn luyện đánh rồi cũng đến giúp ta với nha!"
"..."
Ngươi cút giùm cái đi!
Lưu Long sầm mặt, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Đánh cái rắm!
Rõ ràng, Liễu Diễm đã bị hấp dẫn với chuyện đánh đá này rồi.
Nhìn thái độ này của Lưu Long là biết, thực lực của Lý Hạo, có lẽ đã vượt qua dự đoán của mọi người.
Liễu Diễm không nói gì, đi vào xem tình hình trong tầng hầm, rất nhiều chỗ đều đã bị đánh vỡ vụn, cô ta phán đoán một hồi, trong lòng có chút chấn động.
Quá mạnh rồi!
Cô ta lại nhìn Vân Dao, bước đến gần, thấp giọng hỏi: "Đây là sức mạnh gì?"
"Viên mãn!"
Vân Dao liếc cô ta một cái, để lại hai chữ, đi thẳng vào phòng.
Bỏ lại Liễu Diễm ngơ ra tại chỗ.
Viên mãn!
Phá Bách viên mãn!
Cô ta vỗn tưởng rằng Lý Hạo cho dù bước vào Phá Bách rồi, cũng không tiến bộ nhanh đến vậy, thế mà... Lý Hạo lại viên mãn rồi!
Lúc này, cô ta đột nhiên có hơi chán nản, cũng hơi đố kị, thèm muốn.
Liền sau đó, cô ta thoắt cái vọt vào phòng Vân Dao, cắn răng, thấp giọng nói: "Tối nay ta với cô đánh! Ta là Phá Bách sơ kỳ đỉnh phong, cô là Minh Nguyệt Tàn Nguyệt, thực lực tương đương nhau, cô có muốn tiến bộ không?"
Vân Dao muốn nói gì đó, Liễu Diễm lại hạ giọng tiếp: "Bình thường hấp thu Thần Bí Năng quá chậm rồi, chỉ có đánh đến khi cô chết ta sống, mới có thể nhanh chóng hấp thu được! Ta sớm đã thấy cô không vừa mắt, đánh cô... ta cảm thấy có thể đánh thẳng tay được!"
"Như nhau thôi!"
Vân Dao vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới mọi thứ hôm nay, đột nhiên đồng ý.
Hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Đánh chết cô!"
Liễu Diễm ưỡn ngực, cười lạnh: "Ta lại sợ đánh trúng cô rồi, cũng không chết được, ngược lại trưởng thành lên chút, ta tác thành cho cô!"
Lúc này, sát khí rạo rực lan ra căn phòng nhỏ.
...
Mà Lý Hạo thay đồ xong thì đi mất rồi.
Hắn đang rất đói!
Cảm thấy bản thân có thể ăn được cả một con trâu.
Trâu, chắc không ăn được rồi.
Đi về hấp thu ngũ hành chi lực, hắn cảm thấy, tối nay bản thân có thể hấp thu được 100 phương!
Ăn và hấp thu cho no chết, sau đó sáng sớm mai lại đến Tuần Kiếm Ti, tiếp tục luyện đánh với đội trưởng.
Thật sung sướng biết bao a!
Lý Hạo trong lòng thích thú, cảm giác đấm tới da thịt khiến hắn có chút lưu luyến, thật quá sảng khoái, thì ra đánh nhau như thế này, sướng hơn đánh với nữ nhân nhiều.
Không chỉ như vậy, Lý Hạo cảm thấy, tiếp tục như thế, có lẽ chỉ tronng mấy ngày, hắn liền có thể hoàn thành nội kình hợp thể rồi.
Dưới tình huống thông thường, thì tới mấy tháng mới được ấy.
Nhưng có mấy người được như hắn, ngay cả đánh 7 tiếng đòng hồ mà trạng thái vẫn còn rất tốt như vậy.
Mà đối thủ của hắn, giúp hắn bồi luyện 7 tiếng, đối thủ như vậy, người bình thường không dễ tìm đâu.
...
Ngay lúc này.
Trong Lầu Chấp Pháp, Lưu Long đánh đến hắt xì, đột nhiên có hơi lo lắng... thật sự muốn bồi luyện cho đến trước ngày đi di tích sao?
Ông ta sợ mình không đánh được tới lúc đó a.
Nói cho cùng, Đấu Thiên cũng là người mà. (ứ phải trâu bò nhé, hazz!)