"Rầm rầm. . ."
Âm thanh xiềng xích chấn động không ngừng truyền ra ngoài.
Vương Minh lần nữa thống khổ mà gào thét.
Lúc này, Lý Hạo cũng đang trầm tư, bình thường khi phá cảnh, luôn thống khổ như thế này sao?
Nhưng trong suy nghĩ của hắn, phá cảnh, là một quá trình thuận theo tự nhiên, ví dụ như lão sư, như Lưu Long, thực sự thời điểm khi bước vào Đấu Thiên, cũng không mấy thống khổ, mà là một quá trình vô cùng thoái mái.
Nhật Diệu và Đấu Thiên, trên lý thuyết thì cũng ngang nhau.
Đánh vỡ khóa siêu năng, mỗi một lần đều thống khổ như vậy, mang đến cảm giác như làm việc cãi lại ý trời vậy.
Ngay lúc y đang nghĩ đến những thứ này, ở bên trong, Vương Minh bỗng nhiên quát lớn: "Thêm một lần nữa cho nhiều một chút, ta muốn toàn lực trùng kích một lần cuối cùng!"
Lý Hạo không nói lời nào, nhanh chóng lấy ra.
Nhanh chóng lấy ra nguyên tố năng Kim hệ toàn bộ rót vào trong phòng, rót vào rất nhiều, tràn lan cũng nhiều, nhưng lúc này hắn cũng không thèm để ý.
"Rầm rầm!"
Âm thanh xiềng xích chấn động, càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng thanh thúy.
Bên trong, tiếng Vương Minh gào thét thống khổ cũng càng lúc càng lớn.
Ngay lúc Lý Hạo tiếp tục đưa vào, thậm chí tới 100 phương thuộc tính năng hệ Kim sắp sửa được hấp thu sạch sẽ, Vương Minh đột nhiên rống lớn một tiếng.
"A!"
Một tiếng thanh thuý la lớn lên.
Ngay sau đó, tiếng kêu rên thống khổ của Vương Minh truyền đến, lại thêm một xíu, trong phòng một cỗ lực lượng hệ Kim đột nhiên bộc phát lên.
Viên Thạc trực tiếp vung tay lên, mở cửa.
Lúc này, Lý Hạo lại thấy rõ.
Hắn thấy được một đầu xiềng xích bị đứt gãy, đứt gãy trong nháy mắt, một cỗ lực lượng cường đại từ cánh tay trái hiện lên, năng lượng trong cơ thể của Vương Minh dung hợp lại cùng nhau, trong chớp mắt lớn mạnh.
Thần bí năng hệ Kim trong cơ thể y, hình như hấp thu rất nhiều lực lượng, chỉ trong một khoảng khắc, đã bắt đầu cường đại lên!
Lúc này, Vương Minh ở trong mắt Lý Hạo, căn bản từ minh nguyệt, trong nháy mắt biến thành mặt trời nhỏ.
Mà xiềng xích bị gãy vỡ, nó cũng hiện ra trong mắt Lý Hạo.
Hắn nhìn thấy những xiềng xích đó, bắt đầu tiêu tán.
Vào ngay lúc này, Vương Minh cắn răng một cái, thần bí năng dao động, một cái chớp mắt, lấy những xiềng xích bị gãy ra vỡ kia, toàn bộ dồn vào bên trong hai chân, bên trong hai chân, cũng trong mơ hồ có hai đạo xiềng xích, khóa y lại.
Mà sau khi dung nhập những xiềng xích của cách tay vào, hai đạo xiềng xích này, hình như thấy rõ ràng hơn.
Vương Minh cũng không quan tâm việc này, thần bí năng ở trong cơ thể nhanh chóng bộc phát, tăng trưởng thần tốc, trong cánh tay trái, đáng lẽ rất nhiều năng lượng bị khoá chặt lại, lúc này toàn bộ tuôn ra, hoà nhập thành một với y.
Vương Minh càng thêm sáng chói!
Trong sự khốn khổ của y còn thêm sự hưng phấn, hưng phấn đến muốn hống lên một tiếng.
Không ngờ y lại thành công!
Chỉ nếm thử một lần thôi, không biết năng lượng màu vàng óng từ đâu mà có, bá đạo hơn nhiều so với tưởng tượng, không hề đau nhức kịch liệt, chỉ có bá đạo, nhanh chóng xông phá khóa siêu năng, quá trình xong quan lần này, so với khi y tiến vào Nguyệt Minh hình như đơn giản hơn nhiều.
Vương Minh không ngừng hấp thu những năng lượng kia, cũng đang hấp thu những năng lượng bị tràn lan ra ngoài kia.
Thần bí năng màu vàng trong cơ thể, bắt đầu lớn mạnh lên nhiều.
Quá trình này, rất nhanh.
Không bao lâu, năng lượng ở bốn phía đã tiêu tán sạch sẽ, ngay cả cánh tay trái cũng khôi phục bình thường, cũng không còn cảm giác bị oanh tạc như trước.
Đôi mắt của Vương Minh cũng hiện ra màu vàng, lúc này, thở dài một hơi, mở mắt, trong mắt hiện lên cảm giác hưng phấn khó mà nói nên lời: "Lão sư, Lý Hạo. . . Ta. . . Ta tấn cấp rồi!"
Nhật Diệu a!
Cứ nhẹ nhàng như vậy mà phá vỡ.
Viên Thạc không hề chúc mừng, chỉ thở dài một hơi, nói khẽ: "Tấn cấp thì tấn cấp thôi!"
Mới nãy, khi Vương Minh phá vỡ khóa siêu năng, y cũng nhìn thấy cái gì đó, càng phát giác ra, khóa siêu năng không thể tùy tiện đánh vỡ được.
Sau khi đánh vỡ khóa siêu năng, trong cánh tay trái của Vương Minh, tràn lan ra rất nhiều năng lượng.
Toàn bộ bị Vương Minh hấp thu rồi, để y nhanh chóng phát triển đến cấp độ Nhật Diệu.
Là cường đại. . . Nhưng Viên Thạc cũng có sự phán đoán và cảm giác, tiềm lực của Vương Minh, tiến thêm một bước đã bị tiêu hao rồi.
Cái xiềng xích kia, lại càng giống như cơ chế một loại uẩn dưỡng.
Uẩn dưỡng nhân thể!
Mặc dù trước đó cánh tay trái không cách nào phát huy ra thực lực gì cả, nhưng mà do chi lực nội uẩn đặc thù, nếu như xiềng xích này không phải bị cưỡng ép đánh vỡ, mà tự động giải trừ thì sao?
Phải chăng có thể bộc phát ra lực lượng cường đại hơn nữa?
Mà võ sư, nếu tiến thêm một bước, phải chăng cũng sẽ tiếp xúc với khóa siêu năng, đương nhiên, không phải cưỡng ép đánh vỡ, mà là khiến khóa siêu năng tự động được giải trừ rồi rơi, có thể bộc phát được tiềm năng cường đại hơn nữa hay không?
Viên Thạc rơi vào trong trầm tư, không phải vì đối phương bước vào Nhật Diệu mà vui mừng.
Nhưng Lý Hạo thì lại khác, lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Chúc mừng lão Vương!"
Vương Minh nhe răng, cười thoải mái.
"Ta. . . 20 tuổi, có lẽ là Nhật Diệu trẻ tuổi nhất ở Ngân Nguyệt hành tỉnh!"
Y có thể là người lập nên kỷ lục!
Lý Hạo cũng cười đứng lên: "Vậy thì càng phải chúc mừng, Vương Nhật Diệu trẻ tuổi nhất!"
"Bình thường bình thường!"