Lý Hạo để Liễu Diễm trực tiếp nuốt viên Huyết Thần Tử kia, Liễu Diễm nhìn một hồi lâu, thật lâu không nói gì.
Nàng suy đoán rằng, Lý Hạo gọi nàng đến, có thể là thử một chút Huyết Thần Tử. . . Không nghĩ tới, không phải một chút, mà là nguyên một khối!
Nói như vậy, Vương Minh tấn cấp, căn bản là không dùng cái này.
Liễu Diễm cúi đầu, không nói chuyện.
Một lát sau, một ngụm nuốt Huyết Thần Tử vào, cái gì cũng không nói.
Tiểu đội Liệp Ma. . .
Viên này, Liễu Diễm nghĩ đến rất nhiều việc, nghĩ đến Lưu Long, nghĩ đến những người khác.
Tiểu đội Liệp Ma thật sự rất ít người, nhưng mà, tất cả mọi người rất yêu thương nhau.
Lưu Long là một đội trưởng rất ấm lòng, mặc dù biểu hiện rất lạnh lùng còn kiêu ngạo, nhưng Liễu Diễm biết, đây chẳng qua là vẻ bề ngoài, khi y biết Lý Đại Hổ ở di tích, Lưu Long liền suy nghĩ giết tên đó, báo thù cho Liễu Diễm.
Không phải đối tốt với một mình Liễu Diễm, trong tiểu đội nếu những người khác cũng gặp tình huống như vậy, Lưu Long cũng sẽ như thế, không hề nói nhiều, chỉ có hành động thực tế.
Lưu Long sẽ thầm lặng chiếu cố tất cả mọi người, cũng sẽ vì tất cả mọi người giữ bí mật.
Ngày hôm nay, trên người Lý Hạo, nàng bỗng nhiên có cảm nhận Lưu Long để lại cảm giác.
Khiến cho người ta tin cậy!
Mà Lưu Long, ở trong lòng tất cả mọi người trong tiểu đội, kỳ thật không thể thay thế, là sự tín nhiệm hoàn toàn, tất cả bí mật, những người khác chưa hẳn biết, Lưu Long đều biết, mà y, từ trước tới giờ sẽ không chủ động để lộ ra bên ngoài, sẽ nghĩ tất cả biện pháp, đi giúp tất cả mọi người.
Nuốt Huyết Thần Tử vào, ánh mắt của Liễu Diễm có chút phức tạp, nhìn về phía của Lý Hạo, bỗng nhiên nói: “ Sau này đừng đối xử với ta tốt như vậy, ta sợ ta sẽ động tâm. . . Lòng ta. . . Chứa không nổi ngươi!"
Lý Hạo sững sờ.
Câu này, không giống như trêu ghẹo.
Lòng của nàng, chứa không nổi mình. . .
Lý Hạo lại không cảm thấy gì cả, chỉ là. . . Ý nghĩa của nhưng lời này, tựa như là nói, trong lòng của nàng đã chứa người khác?
Lý Hạo nhìn nàng một cái, không nói gì.
Liễu Diễm cười cười, cười rất vui vẻ, nhưng lại có chút cô đơn.
Trong đầu, dần dần hiện ra một bóng người.
Vĩnh viễn lãnh đạm như vậy, không màn sự tình. . . Nhưng càng hiểu rõ y, lại càng hiểu rõ, đây mới thật sự là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất!
Có điều, nàng lại chưa bao giờ chủ động nhắc đến, thậm chí là biểu lộ qua.
Nàng đối với rất nhiều người đều rất thân mật, đối với Lý Hạo như vậy, lúc trước đối với Ngô Siêu và Trần Kiên như vậy, đối với một số đồng đội đã chết cũng như vậy. . . Duy chỉ có đối với y, rất ít quyến rũ như thế.
Càng để ý đến, càng sẽ không như vậy.
Liễu Diễm nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm gì nữa.
Mà Lý Hạo, hình như nghĩ tới điều gì, thận trọng nói: "Lão đại. . . Có vợ rồi sao?"
Cái này hắn thật không biết.
Liễu Diễm đột nhiên mở mắt, nhìn thoáng qua Lý Hạo, một hồi lâu sau mới nói: "Chết rồi!"
". . ."
Lý Hạo không hỏi thêm gì nữa, Lưu Long cũng quá vợ sao?
Này cũng bình thường.
Người ở trong lòng Liễu Diễm, chẳng lẽ là lão đại?
Cái này, Lý Hạo cũng không hiểu rõ.
Bên ngoài trước đó cũng nói, hai người này có gì đó. . . Nhưng khi tiến vào tiểu đội, Lý Hạo phát hiện, hai người bọn họ hình như cũng không có quan hệ gì đặc biệt, Lưu Long đối với tất cả mọi người đều chiếu cố như vậy.
Đối với Liễu Diễm, cũng không hề quan tâm đặc biệt.
Không tiếp tục nghĩ cái này, Liễu Diễm nếu thật sự yêu thích lão đại. . . Lý Hạo cảm thấy, thật ra cũng rất tốt, đội trưởng là người tốt, trừ việc suốt ngày mặc áo khoác phong bên ngoài, hình như cũng không có khuyết điểm gì.
Cũng không biết, mỗi tuần đều biến mất một ngày, không thì cũng biến mất nửa ngày, phải chăng đi ra ngoài để làm cái gì rồi?
Giải quyết nhu cầu của nam nhân?
Ai biết được chứ!
Ân, quá vợ đó nha, hơn mấy chục tuổi rồi, nếu là thật, hình như cũng bình thường mà.
Không suy nghĩ thêm những việc này nữa, Lý Hạo truyền một ít kiếm năng vào cơ thể Liễu Diễm.
Tiếp theo, không suy nghĩ việc của y nữa.
Hắn yên lặng nhìn, và chờ đợi.
. . .
Liên tục trong một giờ, Liễu Diễm mở mắt ra.
"Thiếu một chút, hậu kỳ cần là cái đầu phóng ra nội kình, ngoại lực đủ rồi, kế tiếp là thời kỳ uẩn dưỡng, chủ yếu là con mắt. . ."
Lý Hạo nghe nói như thế, liền nói phương pháp uẩn dưỡng mà ngày đó Viên Thạc dạy hắn.
Rất nhanh, trong phòng có thêm một nữ nhân thút thích.
Mà Lý Hạo, nhanh chóng rời khỏi.
Hơn nửa đêm, một nữ nhân khóc sướt mướt, bị người khác thấy được, thật là không thể giải thích.
Mà ngoài cửa, Viên Thạc trong lòng có ý liếc mắt nhìn hắn.
Lý Hạo bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Nàng đối với đội trưởng hình như. . ."
Viên Thạc khẽ gật đầu, cười cười: "Bình thường, Lưu Long con người này. . . Kỳ thật vẫn có mị lực, chỉ là đầu óc không dùng được, trừ điểm này ra, cũng không có quá nhiều khuyết điểm gì."
Lý Hạo gượng cười.
Ở trong mắt lão sư, chỉ sợ là chẳng có ai là đầu óc tốt cả, có lẽ mình cũng giống như vậy.