TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 339: Chiến thư (1)

"Có xe đến rồi!"

Ở bên ngoài Hoành Đoạn hạp cốc, cách đại hạp cốc chưa đến 50 dặm địa theo đường thẳng, con đường nơi đây đã bị hư hỏng nặng. Con đường cũ có thể trực tiếp băng qua Hoành Đoạn hạp cốc đã đến phần cuối, cầu vượt Hoành Đoạn ở nơi xa hơn, càng sớm bị người ta nổ nát.

Năm đó để xây dựng một cây cầu bắc qua Hoành Đoạn hạp cốc đã tốn rất nhiều tiền, đã bị phá hủy hơn mười năm trước, cắt đứt nam bắc Ngân Nguyệt.

Năm đó, cầu vượt Hoành Đoạn vẫn còn, lưu thông nam bắc Ngân Nguyệt, các thành phố ở phương nam lưu thông với các thành phố phương bắc, thương nghiệp phồn vinh.

Bây giờ, nam bắc chia để trị, dẫn đến toàn bộ Ngân Nguyệt cũng trở nên tiêu điều.

Ngân Nguyệt bên này, mấy lần phải xây dựng lại cầu vượt Hoành Đoạn, cuối cùng đều chấm dứt không rõ nguyên nhân, đến hôm nay càng ngày càng ít có người đề cập, xây lại cầu vượt Hoành Đoạn.

Giờ phút này, cuối đường, có người nhìn chằm chằm chiếc xe đằng kia, nhỏ giọng nói một câu.

"Cướp không?"

"Ngươi tìm đường chết hả! Không thấy đó là xe của Tuần Kiểm Ti?"

"Tuần Kiểm Ti thế nào... Tuần Kiểm Ti cũng không quản được nơi này!"

Phía sau tảng đá lớn, mấy người nhỏ giọng nói.

Tuần Kiểm Ti, uy danh hiển hách.

Nhưng đó là ở trong thành, ở ngoài thành, Tuần Kiểm Ti thì đã làm sao?

Những năm này, siêu năng quật khởi, Tuần Kiểm Ti sớm đã không còn uy phong lúc trước, Tuần Dạ Nhân còn đỡ, nhưng dù là Tuần Dạ Nhân, tại hoang vu dã ngoại cũng phải cẩn thận.

Mấy võ sư cùng Tinh Quang sư nhỏ giọng nói, đầu năm nay, dám cướp bóc ở dã ngoại, đều không phải là người bình thường.

Có chút võ sư cùng Tinh Quang sư, thực lực yếu, lại không muốn chịu trói buộc, bèn thông đồng cướp bóc.

Nếu may mắn, không chừng có thể cướp được đồ tốt.

Đương nhiên, nếu xui xeo gặp phải cường giả, vậy cứ nhận thua, tự nhận không may, muốn chém giết muốn róc thịt cũng chỉ có thể tùy ý.

Mấy người còn đang nói chuyện với nhau, thì ngay sau đó người đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác bốn phía không còn âm thanh.

Nhìn lại, sắc mặt lập tức trắng bệch, đang định chạy trốn, một cây gậy trực tiếp rơi xuống, lập tức đập nát đầu y!

Phía sau tảng đá lớn, đi ra ba người.

Hai nam một nữ, đều rất trẻ trung.

Mà dưới mặt đất, la liệt 7-8 cái xác.

Có người bị gậy trực tiếp đánh chết, có người bị bóp nát yết hầu.

Tôn Mặc Huyền đi ở trước nhất, nhìn về chiếc xe ở đằng xa, nói khẽ: "Là bọn hắn sao?"

"Chắc vậy!"

Người nữ nhỏ giọng nói.

Trảm Thập cảnh trẻ tuổi nhất, thì cau mày nói: "Sao sư phụ không trực tiếp tới, chém giết Viên Thạc, còn muốn chúng ta hạ chiến thư?"

Đúng vậy, chiến thư.

Tôn Nhất Phi không trực tiếp tới, thậm chí không định ẩn núp.

Y để cho đệ tử của mình, chờ trên con đường Viên Thạc phải đi qua.

Y muốn quang minh chính đại hạ chiến thư!

Tôn Mặc Huyền nói: "Đây là thói quen của lĩnh vực võ sư, tiểu sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ! Năm đó sư phụ ước chiến Viên lão ma, thua trận tại cầu vượt Hoành Đoạn, sư phụ có tâm ma..."

"Tâm ma?"

"Tâm ma không phải như ngươi tưởng tượng, hoặc là nói có khúc mắc, sư phụ bại bởi Viên Thạc, đi xa tha hương, tấn cấp siêu năng, trở thành cường giả Tam Dương, nhưng tại Võ Đạo vẫn mang danh kẻ bại! Sư phụ muốn lấy lại danh dự... chỉ có quang minh chính đại khiêu chiến Viên lão ma, chiến thắng lão, mới có thể rửa sạch sỉ nhục ngày xưa!"

"Thế nhưng là..."

Tiểu sư đệ Trảm Thập cảnh có chút không hiểu, có cần phải vậy không?

Chuyện này khác với phong cách của khu vực Trung Bộ.

Tại Trung Bộ, thực lực là vua, thắng là được, cần gì chiến thư, đánh lén cũng tốt, ám sát cũng tốt, người chết là không có tư cách nói chuyện.

Sư phụ mạnh hơn Viên Thạc, trực tiếp tới, một gậy đánh chết lão, ai dám nói sư phụ không bằng người?

"Đây là quy củ của võ lâm Ngân Nguyệt!"

Tôn Mặc Huyền nhấn mạnh lần nữa, thấp giọng nói: "Đợi chút nữa, khách sáo một chút."

"Ừm?"

Phía sau, một nam một nữ đều thấy khó hiểu, khách sáo một chút?

Tôn Mặc Huyền là đại sư huynh ở Võ Đạo của bọn hắn, không thể không dặn dò: "Đây là Viên Thạc, Viên lão ma... ra tay vô tình, người năm đó giết nửa võ lâm Ngân Nguyệt! Chúng ta đến ước chiến, cũng không phải đi tìm cái chết, nếu lão cảm thấy, chúng ta không đủ lễ nghĩa, giết chúng ta, cho dù sư phụ giết hắn, chúng ta cũng chết vô ích!"

Hai người hít thật súng, cũng đúng.

Đây chính là lão ma đầu giết người vô số.

Ba người đều không nói thêm nữa, bắt đầu đợi.

Ô tô phía trước, dần dần dừng lại, con đường thực sự quá xóc nảy, còn không bằng đi bộ.

Một lát sau, bốn người một chó, cùng xuống xe.

...

Lưu Long phía trước, Viên Thạc ở phía sau.

Lưu Long đi một hồi, nhìn về phía nơi xa, khẽ nhíu mày: "Có mùi máu tanh!"

Vừa tới gần Hoành Đoạn hạp cốc, đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Nơi đây rất hiếm có người đến, có phải vì cuộc chiến của những siêu năng giả sao?

Viên Thạc không nói gì, chỉ nhìn sang bên kia một chút, tiếp tục tiến lên.

Mà Lý Hạo, cũng nhìn lướt qua, không thấy quầng sáng, biết hẳn không có siêu năng giả, cho nên cũng không nói gì, cho dù có người, không phải người bình thường chính là võ sư.

Vương Minh ngược lại gan lớn, cười ha ha nói: "Sợ cái gì, với thực lực của chúng ta, cho dù Tam Dương đến cũng phải chết!"

Một vị Đấu Thiên trảm Tam Dương, một vị Đấu Thiên, một vị Nhật Diệu, còn có hai vị Phá Bách, chỉ thực lực này, đặt tại đâu, cũng không cần kiêng dè.

Đương nhiên, Trung Bộ thì khó nói, cường giả quá nhiều.

Không ai nói gì nữa, một đường tiến lên, tốc độ không chậm.

Nơi đây còn cách Hoành Đoạn hạp cốc mấy chục dặm đường, đối với võ sư cũng không tính quá xa.

Xuất phát từ sáng sớm đến giờ, sắc trời cũng sắp tối.