Ra khỏi lều, Lý Hạo vẫn còn đắm chìm trong rung động.
Tự lập?
Suy nghĩ này chưa từng tồn tại trong đầu hắn, nhưng hôm nay, đã nghe được từ miệng Hầu Tiêu Trần.
Lúc này, cái gì mà Trương Đình, cái gì mà 3 tổ chức lớn... Hắn cũng không thèm để ý.
Hắn biết, một khi Ngân Nguyệt tự lập, sẽ gặp phải chuyện gì.
Trấn áp đến từ Trung Bộ, đến từ những nơi vây quét, vương triều Thiên Tinh dẫu sao vẫn chưa sụp đổ, cũng không tới mức hoàn toàn không thể khống chế được, lúc này, nhân vật lớn có dã tâm rất nhiều.
Nhưng không có ai nói ra miệng, tôi phải tự lập, phải độc lập đi ra ngoài!
Không có ai dám!
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, trước tình trạng vô vọng, khi thực sự có thể đang bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng không có người khởi nghĩa thắng lợi, hầu như không có.
Đọc thuộc lòng sách sử, sẽ biết ngay, thời điểm này, ai dám ló đầu ra, kẻ đó sẽ bị giết.
Huống chi, từ xưa đến nay, rất ít khi biên giới khởi nghĩa, cuối cùng chiếm cứ thế lực Trung Nguyên.
Từng suy nghĩ trong đầu, lối nhau hiện ra.
Bên cạnh, Viên lão đã trầm tư một hồi, đợi gần đến lều của mình rồi, lúc này mới mở miệng: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, không có chuyện gì to tát cả. Một cái Ngân Nguyệt nho nhỏ, thật sự có thể tự lập, cũng không gây ra sóng gió quá lớn."
"Về phần Hầu Tiêu Trần... Không đến nỗi vạn bất đắc dĩ, y không dám, cũng sẽ không làm như vậy."
Lý Hạo gật đầu.
Hắn nhìn lão sư một chút, hay là hỏi lão: "Lão sư... Người nói, y tại sao phải nói như vậy? Thậm chí muốn làm như vậy?"
Chuyện như thế này, cho dù có ý gì, không phải nên che giấu sao?
Như vậy, nói thẳng ra cho rồi!
Viên lão trầm tư một hồi, suy nghĩ một lát, trậm rãi nói: "Không có cách nào."
"Không có cách sao?"
Viên lão gật đầu: "Ta hỏi ngươi, Hầu Tiêu Trần nếu rời khỏi Ngân Nguyệt, nghe lệnh từ phía trên, đi chinh chiến ở Trung Bộ, vậy Tuần Dạ Nhân ở bên này Ngân Nguyệt, đang dưới sự dẫn dắt của Hách Liên Xuyên, có thể ổn định không? Có thể ngăn cả 3 tổ chức lớn không?"
Lý Hạo nghĩ nghĩ, một lát sau, khẽ lắc đầu.
Tóm lại... Tóm lại không được đi.
Hách Liên Xuyên thực lực không xem là quá mạnh, chỉ một chút, mặt khác, thực ra Hách Liên Xuyên là 1 người tương đối ngay thẳng, uy danh vậy không đủ, điều này thật ra rất rõ ràng có thể thấy được.
Nhắc tới Hầu Tiêu Trần, tất cả mọi người đều kính sợ, Vương Minh cũng không ngoại lệ.
Nhắc tới Hách Liên Xuyên... Vương Minh chỉ cười, không phải cười nhạo, mà là cảm thấy vị phó đội trưởng này rất thú vị, tất cả mọi người đều thực sự thích, nhưng kiểu người này, vào thời điểm quan trọng, thường không mang đến cho mọi người cảm giác an toàn.
"Hầu Tiêu Trần đi rồi, Tuần Dạ Nhân bên Ngân Nguyệt này có lẽ không vững vàng."
Viên lão bình tĩnh nói: "Không vững vàng, vậy Ngân Nguyệt phiền toái rồi! Nhưng nếu y không đi, đó chính là chống lại mệnh lệnh cấp trên! Một lần, hai lần, rồi 3 lần... Nhiều lần làm trái, nếu ngươi là cường giả Trung Bộ, ngươi cảm thấy người như Hầu Tiêu Trần có thể ở lại không?"
Cho nên lão mới nói không có cách.
Lý Hạo nhíu mày: "Phía trên chẳng lẽ không cân nhắc điều này? Hầu bộ trưởng đi rồi, Ngân Nguyệt sẽ nguy hiểm."
"Cân nhắc?"
Viên lão nở nụ cười: "Trung Bộ cũng rối loạn, biên cương thật ra đã sớm bị bỏ qua, lúc này, phải tập trung lực lượng, bình ổn sự hỗn loạn của Trung Bộ, mới là tính toán số một của bọn họ! Về phần biên cương của một cái hành tỉnh nho nhỏ, nếu thực sự bỏ được cũng bỏ rồi. Chỉ cần Trung Bộ vẫn dưới sự khống chế của vương triều, vậy thiên hạ này khó loạn!"
Trung Bộ không biết tình huống rất phức tạp sao?
Biết chứ!
Nhưng, bọn họ vẫn làm như vậy thôi, lại lần nữa điều động, hạ lệnh, để Hầu Tiêu Trần đi Trung Bộ nhậm chức.
Hầu Tiêu Trần tưởng chết nên không đi, nếu không, vài năm trước đã đi rồi.
Lý Hạo nhíu mày: "Hầu bộ trưởng cuối cùng là có thực lực gì? Trung Bộ loạn như vậy, còn có tinh lực để cho một vị Tam Dương trung kỳ mang theo Nguyên Thần Binh theo dõi y, nếu Hầu Bộ Trưởng là Tam Dương hậu kỳ... Không đáng như thế sao?"
Để một Tam Dương trung kỳ, ẩn núp ở đây 3 năm, chỉ để theo dõi.
Điều này có lợi ích gì?
Có bản lĩnh này, những người Trương Đình tại Trung Bộ, không hẳn tất cả có thể vào được Tam Dương hậu kỳ, so ra đã vượt Hầu Tiêu Trần rồi, còn cần cưỡng ép điều động Hầu Tiêu Trần sao?
Viên lão suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Nhìn tình hình này, có thể phía trên đoán ra vết thương của y khỏi hoàn toàn rồi, nếu khỏi hẳn rồi, năm đó y có thực lực Tam Dương đỉnh cấp, bây giờ khả năng đã thực sự bước vào phía trên Tam Dương rồi!"
Đương nhiên, điều này lão không chắc chắn.
Hầu Tiêu Trần thương thế đã tốt hay chưa, sợ rằng chỉ có mình y biết.
Y không nói tình hình thương thế của mình nặng, cũng không nói không bị thương, do đó, tất cả mọi người không rõ tình hình thực sự của y, liên quan đến 3 tổ chức lớn, dù là không ít Tam Dương, cũng không dám trêu trọc y.
"Lão sư thật sự muốn đi sao?"
Lý Hạo không nói chuyện này nữa, mà nhớ tới lời Hầu Tiêu Trần.
"Không đi không được!"