TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 353: Gặp mặt lão bằng hữu (2)

Viên lão cười nói: "Trước khi đến, ta đã chuẩn bị kĩ càng. Lần này, bất kể là ta giết Tôn Nhất Phi, hay là bị y giết cũng được, ta cũng không thể quay về Ngân Thành, có thể sẽ bị các ngươi châm chọc phiền toái càng lớn. Huống chi, bên này Ngân Nguyệt, võ đạo đã xuống dốc, siêu năng thật ra cũng chỉ như thế... Không đi, ta cũng khó có nhiều cơ hội hơn."

"Mặt khác, Hồng Nguyệt thăm dò Ngân Thành, nhưng lựa chọn ở giữa ta và ngươi... Sự quan tâm chủ yếu của Hồng Nguyệt, sẽ tập trung vào ta, Ánh Hồng Nguyệt biết rõ tính cách ta như thế nào, ta rời Ngân Thành, nhất định sẽ trả thù y!"

Lão nói điều dĩ nhiên: "Lần này nếu ta giết Hồng Nguyệt Tam Dương, sau đó tam biến, y nhất định có thể đoán được, ta sẽ đi trả thù y! Khi đó, y có thể sẽ cho người tới Ngân Nguyệt, nhưng nhất định sẽ để lại nhiều tinh lực hơn, đi theo dõi ta!"

Bởi Ánh Hồng Nguyệt đã từng bại trận!

Y cũng biết Viên lão là hạng người gì.

Như vậy một vị cường giả, tan biến trong tầm mắt, nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra Viên lão. Vận dụng toàn lực lượng đi giết lão.

Viên lão vỗ vỗ vai Lý Hạo, cười nói: "Cho nên, Lần này ta hy vọng ngươi có thể bước vào Đấu Thiên, bước vào Đấu Thiên rồi, ngươi mới có một vài lực lượng tự vệ, lão sư ta phải đi rồi, ngươi không có lực lượng Đấu Thiên, sau này gặp phải phiền phức, ta không có cách nào giúp người giải quyết đâu."

Lý Hạo cúi đầu.

"Nên trưởng thành rồi! Hảo nam nhi, ai không từng trải qua một chút rắc rối?"

Viên lão cười vui vẻ: "Năm đó lúc ta còn trẻ, cũng ra khỏi nhà từ sớm, bắt đầu rèn luyện, kẻ thù trải khắp thiên hạ, không biết đã giết bao nhiêu người, giết bao nhiêu người rồi, sau này khả năng mới được như ngày hôm nay."

"Ta là lo lắng cho lão sư."

Lý Hạo trần giọng nói: "Lão sư thật sự muốn đi tìm Ánh Hồng Nguyệt trả thù, Hồng Nguyệt Tam Dương rất nhiều, chỉ sợ phía trên Tam Dương cũng không ít, ở biên cương còn nghe ngóng được một số tin tức, trên thực tế, đối phương khả năng còn mạnh hơn!"

"Vậy không phải rất tốt sao?"

Viên lão nở nụ cười: "Càng mạnh, càng có tính khiêu chiến! Uẩn Thần uẩn ngũ tạng, ta mới bắt đầu mà thôi, Dung Thần đằng sau, lại hòa hợp ngũ tạng! Đường đi còn rất dài, kẻ thù nếu có một số là Nhật Diệu Tam Dương, ngược lại ta cảm thấy không áp lực."

"Năm đó võ lâm Ngân Nguyệt rất mạnh, nhưng một đời đó của ta, sao không xuất Đấu Thiên?"

"Không phải chúng ta chưa được, mà là chúng ta được quá rồi, hơn xa mấy đời trước, nhưng thế hệ này của chúng ta, hỏng thì đã hỏng rồi, phía trên Đấu Thiên không áp bức, Phá Bách viên mãn có thể san bằng võ lâm rồi, mọi người không có cảm giác vội vã như vậy, kết quả, một đám Phá Bách viên mãn, một tên cũng không thể bước vào Đấu Thiên!"

"Nếu năm đó có 1 người bước vào Đấu Thiên, không dám nói nhiều hơn, võ lâm Ngân Nguyệt, ít nhất xuất ta cũng phải bảy tám vị Đấu Thiên."

Lão nói đến đây có chút tiếc nuối, lại có chút tự đắc: "Thật ra, những tên con cháu kia không thể thăng cấp, cũng đều là do ta đẩy xuống! Khi đó, ta đẩy bọn chúng không ngóc đầu lên được, ta mới viên mãn, bọn họ sao có thể mạnh hơn được? Khi đó, nếu ta bước vào Đấu Thiên... Những người Ánh Hồng Nguyệt, Tôn Nhất Phi này, đều có thể bước vào Đấu Thiên. Nhưng ta chậm trễ không thể bước vào, lại để cho bọn họ thiếu một người."

Lý Hạo nhịn không được bật cười, vừa mới có chút thương cảm, tất cả đã bị dìm xuống rồi.

"Lão sư, vậy ước chiến ngày mai..."

"Đương nhiên phải chiến!"

Viên lão bình tĩnh nói: "Ngày mai, ngươi xem xét thật kỹ! Những người lúc trước gặp đều là siêu năng, sư phụ ngươi không thể phát huy thực lực thực sự, bất kể bị áp chế, hay là áp chế người khác, vậy cũng không phải võ sư, cũng không kích phát toàn bộ tiềm năng của ta. Tôn Nhất Phi, là một đối thủ rất tốt!"

"Về phần di tích... Chỉ là thứ yếu mà thôi!"

"Nếu có thể đánh bại Tôn Nhất Phi, đây mới thực sự là có thu hoạch, đây không phải bảo vật có thể so sánh, thứ bảo vật này, lúc nào cũng có, kẻ thù kỳ phùng địch thủ, mới là động lực để tiến lên."

"Cho nên, đừng để ý thực lực có bị lộ ra không... Có thể giết sạch bọn họ, thì giết sạch, còn giết không sạch, thì giết bao nhiêu cũng được, cho dù có phòng bị, vẫn có thể giết như thường!"

Lão nói lời này, lại có vẻ rất kiêu ngạo.

Sau cùng, lão nhìn sang Lý Hạo: "Tiểu Hạo, khi cần phải lên cao, nhất định phải lên cao chót vót một chút! Ít xuất hiện một chút, không ai có thể ít xuất hiện mà thành cường giả! Ta biết băn khoăn của ngươi, để lộ quá nhiều, nguy hiểm cũng sẽ nhiều hơn... Nhưng cường giả, đều từ trong nguy hiểm mà ra! Hầu Tiêu Trần có ít xuất hiện không? Nhưng đó là hiện tại, năm đó, y cũng có ít xuất hiện một chút, y cao ngạo đến nỗi dám vạch mặt Ánh Hồng Nguyệt, cho nên tới bây giờ, cũng không ai dám xem thường y!"

"Kiều Phi Long ít xuất hiện sao? Tam Dương ít xuất hiện rồi... Đến nỗi không có thời gian nói khoác, trực tiếp bị ta đánh chết!"