Lão nói 2 người, hai kết quả khác biệt.
Một Tam Dương ít xuất hiện, đến nỗi một chút cũng không dám lộ diện, trực tiếp bị giết chết.
Tên trước mặt thì cao ngạo, khoác lác nhiều năm, sau này bị thương ít xuất hiện lại, nhưng danh khí năm đó ở đây, vẫn không có người nào dám động đến, phía trên cũng chỉ có thể cho một vị Tam Dương đến theo dõi y.
Hai lựa chọn không giống nhau.
Lý Hạo gật đầu, không nói gì.
Rất nhanh, hai sư đồ tiến vào lều trại, lúc này, bọn người Liễu Diễm cũng trở về, rất im lặng. Liễu Diễm không nói chuyện, Lưu Long cũng không nói gì.
Về việc bọn họ có gặp Hổ Phách không, Lý Hạo cũng không dám hỏi.
Đêm nay, tất cả mọi người rất im lặng, cho Viên lão thời gian nghỉ ngơi.
Ngày mai, Viên lão sẽ đến nơi hẹn.
Mà đối thủ của lão, là một vị Tam Dương hậu kỳ đến từ Trung Bộ, dù mọi người tràn đầy tin tưởng với Viên lão, nhưng lúc này ở sâu trong tâm cũng có chút lo lắng, bất an, Tam Dương so với Đấu Thiên vốn cao hơn 1 bậc, huống chi còn là hậu kỳ!
...
Cùng lúc đó.
Phía dưới Thiên Kiều có một chỗ đứt gãy, Tôn Nhất Phi cũng không dựng lều, lấy trời làm chăn, đất làm giường, lúc này, đang tựa lưng vào một tảng đá nhìn lên Tinh Không.
Tinh Không rực rỡ.
Ba vị đệ tử, vây quanh 4 phía, để sư phụ xua đuổi muỗi cho bọn họ... Trên thực tế, rắn, côn trùng, chuột, kiến về cơ bản không dám tới gần.
Không biết qua bao lâu, Tôn Nhất Phi vẫn đang trầm tư, mở miệng nói: "Mặc Huyền, tên đệ tử kia của Viên lão, thật sự có thực lực Phá Bách hậu kỳ hay Phá Bách viên mãn sao?"
"Đại khái là vậy."
"Người Ngũ Cầm Môn..."
Tôn Nhất Phi suy tư một hồi, nói tiếp: "Ngày mai, ngươi xuất chiến! Toàn lực ứng phó, xem xem có phải là kỳ phùng địch thủ hay không, nếu gặp được 1 đối thủ thực sự tốt, có trợ giúp lớn cho việc bước vào Đấu Thiên của ngươi!"
Nói đến đây, lại tiếp lời: "Nếu ngày mai ta chiến bại... Ngươi mang ngay sư đệ, sư muội của ngươi quay về Trung Bộ!"
"Sư phụ..."
"Nghe ta, về phần cái di tích gì đó, không quang trọng, cũng đừng để người khác hứng đao."
Tôn Nhất Phi rất bình tĩnh: "Tuy rằng trong lòng ta đầy tự tin, nhưng đối thủ là Viên lão, chuẩn bị nên làm hay là phải làm. Ngày mai ta với Viên lão, chính phần mười chỉ có thể 1 người sống sót, lão cũng được, ta cũng được... Cũng không sao! Năm đó, điều ta tiếc nuối nhất đúng là không thể bước vào Đấu Thiên, hy vọng ngươi có thể giúp ta hoàn thành giấc mơ này. Nếu ngươi không địch lại Lý Hạo kia... Mau chóng nhận thua! Thua một lần không có gì đáng sợ, võ sư không sợ một lần thất bại, không ai là bất bại cả, sư phụ sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu..."
"Sư phụ, ta sẽ đánh bại hắn!"
"Có lòng tin là tốt."
Tôn Nhất Phi nở nụ cười, gật đầu: "Tóm lại, nếu ta thất bại, các ngươi mau chóng rời khỏi! Viên lão sẽ không ngăn các ngươi, là ân oán của ta với lão, là ấn oán đời này của bọn ta, quy định của võ lâm, họa không tới người nhà! Chỉ cần ngươi không chết dưới tay Lý Hạo, khi ta với lão kết thúc chiến đấu, sẽ không giết tên Lý Hạo này, hắn cũng sẽ không cố ý nhằm vào ngươi..."
Nghe y nói vậy, trong lòng mấy vị đệ tử có chút ưu tư, cũng có chút lòng tin, không tin sư phụ sẽ thất bại.
Làm sao có thể chứ?
Tam Dương hậu kỳ!
Cũng là võ sư thăng cấp Tam Dương hậu kỳ, dù tại Trung Bộ, có thể bắt được sư phụ, cũng chỉ có thể là những tên tồn tại phía trên Tam Dương.
Nhưng tại Ngân Nguyệt hành tỉnh này, một vị võ sư Đấu Thiên, rõ ràng đã được sư phụ an bài hậu sự trước rồi.
Nữ đệ tử không chịu nổi, phải nói: "Sư phụ, vậy... Nếu không chúng ta quay về Trung Bộ đi!"
Không chiến nữa!
"Buồn cười!"
Tôn Nhất Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta tới đây, chính là vì muốn đánh một trận với Viên lão! Sinh cũng tốt, tử cũng không sao, đều là mục đích ta hướng tới! Với tư cách võ sư, các ngươi nhớ kỹ, có thể thất bại, nhưng không thể không đánh mà lui! Trừ phi một Phá Bách như ngươi, gặp Tam Dương, nếu không, thực lực chênh lệch không lớn, thậm chí ngươi còn chiếm ưu thế hơn, ngươi chọn lui về phía sau... Con đường của ngươi, cũng chỉ đến đây thôi!"
"Con đường võ sư, càng khó đi. Các ngươi nếu cảm thấy không thể đón nhận, sau khi trở về, có thể chọn bước vào siêu năng, khi đó, con đường các ngươi đi như thế nào, chính các ngươi quyết định."
Nói xong những điều này, y nhắm mắt, không để ý mấy người này nữa.
Y phải nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị nghênh chiến với Viên lão.
Lúc này, mấy người Tôn Mặc Huyền, trên mặt đều lộ vẻ lo lắng không yên, có chút bất an.
Lời của sư phụ, khiến bọn họ có chút khó ngủ.
Mà đêm nay, không thể ngủ được, không chỉ có mấy người bọn họ.
Rất nhiều người cũng ngủ không được.
...