TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 363: Trận chiến sinh tử (5)

Lúc này, bốn phía yên tĩnh đến dọa người, không đơn thuần là bởi vì cảnh cáo ban nãy, còn vì mùi máu tanh trên trận địa thế này, khiến cho bọn họ không có tâm trạng thảo luận gì nữa, chỉ thay vào đó cảm giác căng thẳng.

Đây mới là trận đấu sinh tử!

Lúc này, những siêu năng giả kia hình như đã hiểu rồi, rằng khác biệt của trận chiến này với trận trước nằm ở đâu.

Hai người lúc trước, mặc dù từng chiêu đều là nguy hiểm, nhưng kiêng nể quá nhiều, không có ý ngầm triệt hạ, phá yết hầu, hay đâm ngay tim đối phương, cũng chẳng tàn nhẫn thật sự, lại càng không có cảnh cái đầu bị cây côn vô cùng dữ dội đập vào!

Võ sư, sinh ra vốn là để giết chóc.

Không công vào chỗ yếu, lại tấn công vào chỗ mạnh, đây còn là võ sư sao?

...

Bên cạnh Hồng Nhất Đường, Hồng Thanh nắm chặt tay, nhìn không chớp mắt.

Hồng Nhất Đường cũng lặng lẽ quan sát, ngay lúc này, hình như hồi ức năm đó ùa về, Võ Lâm Ngân Nguyệt năm xưa, đã là như thế, lâm trận phải thấy máu, thấy máu tất giết người!

So tài cái gì?

Không tồn tại khái niệm đó!

Mà hôm nay, siêu năng nổi lên, võ sư cũng không suy tàn, hình như rất lâu rồi chưa nhìn thấy trận đấu như thế này.

...

Đằng xa.

Tôn Nhất Phi sắc mặt ngưng trọng, Tôn Hồng Tụ và tiểu sư đệ của cô ấy cũng rất căng thẳng.

"Vô sĩ!"

Tôn Hồng Tụ nghiến răng khẽ quát một tiếng, kèm theo tiếng giậm chân, Tôn Nhất Phi liền tát cô ta lùi lại mấy bước!

Tôn Hồng Tụ cúi đầu, không dám lên tiếng.

Mà Tôn Nhất Phi cũng không nói gì, sở dĩ đánh đệ tử, là vì lúc nãy Lý Hạo rút móng vuốt suýt chút nữa cào ngay chổ hiểm của đối phương, mặc dù như thế, quần của Tôn Mặc Huyền vẫn bị rách, từng giọt máu nhỏ xuống.

Vô sĩ sao?

Thật là vô sĩ!

Người khác có thể nói, nhưng đệ tử của Tôn Nhất Phi không thể nói!

Đây là trận chiến sinh tử, nếu như đệ tử của ông ta cũng cảm thấy chiêu thức này là vô sĩ, vậy còn xứng làm võ sư gì nữa?

Võ sư vĩ đại trong mắt người ngoài đều chết hết rồi!

Những võ sư còn sống sót, ai mà không đến đây trong bộ dạng này?

Cái gì mà móc đũng quần, cào tim, đó đều là trạng thái bình thường, võ sư chân chính, đều có thể chịu được những thử thách này, còn chịu không được thì chết hết rồi, chết rồi, đương nhiên sẽ không cần phải nói cái gì nữa.

Tôn Nhất Phi lặng lẽ quan sát.

Đây chỉ là bắt đầu thôi.

Thế của đồ đệ, còn chưa bộc phát ra mà.

...

Trong trận, Tôn Mặc Huyền gầm nhẹ một tiếng, cây côn rung động khắp nơi, càn quét mà đi, đánh cho Lý Hạo không ngừng nhảy lên, như một con khỉ vậy!

Tôn Mặc Huyền thở dốc kịch liệt, lúc này, trên người sớm đã loang lổ vết máu, huyết dịch nhuộm đỏ cả quần áo.

Mà Lý Hạo, cũng không hơn gì, người đầy bùn đất.

Một chân, mơ hồ đã có hơi khó di chuyển được, trước khi bị một côn quét trúng, hình như đã bị gãy xương rồi.

Chính ngay lúc này, ánh mắt Lý Hạo khẽ thay đổi.

Tôn Mặc Huyền trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn, một côn đâm xuống đất: "Ngũ Cầm Thuật và Tề Mi Côn, cần có biểu hiện gì cũng biểu hiện hết rồi, có phải nên nghiêm túc lên một chút không?"

Lời này vừa nói ra, bốn phía liền xôn xao, nhưng lại không ai dám lên tiếng.

Nghiêm túc lên một chút?

Lý Hạo lùi lại mấy bước, rút thanh kiếm cắm trên mặt đất ra, lộ ý cười: "Lão sư ta lấy Ngũ Cầm Thuật để vang danh, nếu không thể hiện ra hết được điều tuyệt diệu của nó, ta thật không dám nói là đệ tử Ngũ Cầm Vương!"

Tôn Mặc Huyền không nói gì, rút ra trường côn!

Ngay lúc này, một cỗ thế mãnh liệt phóng ra!

Khói bụi đầy trời nháy mắt liền tiêu tan!

Lý Hạo cảm nhận một hồi, ánh mắt khẽ động: "Đại địa?"

Đúng vậy, đại địa!

Ngay lúc này, hắn đã cảm nhận được sự chấn động của đại địa, đối phương lại cư nhiên lãnh ngộ được đại địa chi thế, cái này quá trùng hợp rồi, nếu không phải là lão sư khiến mình lãnh ngộ được kiếm thế, thì lúc này Lý Hạo có lẽ cũng vận dụng đại địa chi thế mới đúng.

Không ngờ đệ tử của Tề Mi Côn, lại lãnh ngộ được đại địa chi thế.

Chỉ là có hơi không giống với Lý Hạo.

Cái Lý Hạo cảm nhận được là hùng hồn, hùng hồn đại địa chi thế!

Một thanh trường côn, hình như liên tiếp đại địa, đại địa chi thế bao phủ trên trường côn, một côn xuất ra, đại địa hình như đều nhảy dựng lên!

Trường côn như trường thương, vi diệu vô cùng, lại hùng hồn có lực.

Tôn Mặc Huyền vận dụng thế, mạnh hơn lúc trước không chỉ một bậc.

Trường côn vẫn chưa rơi xuống mà đại địa đã vỡ ra hết rồi.

Lúc này, ánh mắt Lý Hạo như kiếm!

Đại địa?

Rất tốt, ta thích.