TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 364: Trận chiến sinh tử (6)

Trường kiếm xuất sát, nội kình như kiếm!

Một vầng kiếm quang, im hơi lặng tiếng mà loé lên, trong chốc lát liền biến mất, Lý Hạo như là bóng ma, lúc ẩn lúc hiện, một kiếm đâm vào yết hầu đối phương.

"Vô Ảnh Kiếm!"

Ngay khắc này, Tôn Nhất Phi chậm rải nói ra mấy chữ, nhìn về phía Viên Thạc, ánh mắt lạnh lùng, lão già kia, am hiểu Ngũ Cầm Thuật, nhưng lại truyền thụ cho đệ tử của mình Vô Ảnh Kiếm, đây cũng thật là điều không ngờ đến.

Trận chiến lúc này, giống như là trận chiến của một mình Tôn Mặc Huyền.

Trường côn phá không trung, cường hãn vô cùng.

Mà âm thanh kiếm rung động của Lý Hạo, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Cả ngươi như cái bóng, nhanh chóng tiến gần, lại nhanh chóng lui ra xa.

Xuất kiếm, một kích không trúng, liền lui về sau.

Vô Ảnh Kiếm chính là như thế, giống như thích khách.

Hai bên lần nữa dây dưa với nhau, trường côn tấn công liên tiếp, hết côn này đến côn khác, nước vung vảy không vào được.

Kiếm của Lý Hạo, không cách nào đâm vào.

Ngay lúc này, Tôn Mặc Huyền đột nhiên quát lên một tiếng, đại địa vỡ nứt, xung quanh trực tiếp sụp đổ, hình bóng của Lý Hạo nháy mắt hiện ra, ngay trong khoảnh khắc đó, trường côn lao ngay xuống, một côn trực tiếp thẳng đến đầu Lý Hạo.

Đại địa chi thế đã phát huy tác dụng.

Trong im lặng, mặt đất nứt vỡ khắp nơi, khiến Lý Hạo nháy mắt rớt xuống, lộ ra hành tung.

"Giết!"

Tôn Mặc Huyền hét to, trường côn hình như chém nát không gian, một côn đánh ra làm tảng đả từ bốn phía còn chưa rơi xuống đã nát vỡ, bắn ra khắp nơi.

Lúc này, Lý Hạo lại điềm nhiên nghênh đón nguy hiểm!

Một côn này, đối phương đã phá nát đại địa, cũng vượt quá dự đoán của hắn, điều này so với suy đoán về thế còn mạnh hơn.

Lúc này, hai chân của hắn cách mặt đất, có hơi khó chịu.

Trường côn của đối phương lao xuống, càng khiến người ta sợ hãi.

Mà Lý Hạo, trong chớp nhoáng, vẫn không dùng đại địa chi thế, dùng, cũng chưa chắc còn kịp.

Nếu đã như vậy...

Ngay 1 đạo kiếm quang nổ bắn ra, trong chớp mắt, 2 đạo, 3 đạo...

Cửu Đoán Kình!

Công phu trong nháy mắt, hắn đã hoàn thành việc chuyển đổi Hô Hấp Pháp, càng là giờ phút này, thì càng phải tỉnh táo, Lý Hạo bất ngờ sử dụng một môn bí thuật khác vào thời điểm then chốt.

"Chém!"

Lý Hạo chém một kiếm, trong chốc lát 6 đạo kiếm quang liên tiếp chém tới.

Trường kiếm chém ra!

Ầm ùng ùng!

Không có tiếng va chạm trong trẻo, chỉ có âm thanh va đập đầy bạo lực.

Lý Hạo bị một côn đánh rớt, hai chân đạp đất, mặt dù lọt xuống hố đất, nhưng vẫn vô cùng cuồng bạo, hung hăng giẫm đấp nhảy lên, dùng hết sức lực vào một kiếm, rầm rầm một tiếng, trường kiếm cắt dọc trường côn mà nhảy lên!

Nhanh!

Cực kì nhanh!

Ánh mắt Tôn Mặc Huyền biến đổi, sức mạnh to lớn.

Tay phải lập tức vung ra trường côn, nếu không, một kiếm này có thể cắt đứt ngón tay của y.

Mà khi y vung ra trường côn, Lý Hạo liền bắt lấy, cưỡng chế cây côn đâm ngược lại y, một tiếng phịch vang lên, Tôn Mặc Huyền bị một côn này chọc thẳng vào ngực, xương cốt đứt gãy, máu huyết phun ra!

Mà ngụm máu này lại phun thẳng vào mặt Lý Hạo.

Lý Hạo cũng phun ra khí kiếm!

Ầm!

Huyết dịch hòa với thể khí nổ bể ra trên không trung.

Mọi người vây quanh, xem đến hoa mắt.

Ai nấy đều nín thở, trong chớp nhoáng, bọn họ đều đã hiểu, hai bên đánh trả quá nhanh, hơi không cẩn thận, vừa nãy xém nữa là có người chết rồi.

Nhất là Lý Hạo!

Giữa không trung, bất ngờ phát nổ...

Chỉ có mấy người Lưu Long, mới biết được nguy hiểm trong đó, Lưu Long đã toát mồ hôi, có hơi căng thẳng, trong nháy mắt đó, quá nhanh rồi, nếu như Lý Hạo không có cách nào chuyển đổi được Hô Hấp Pháp, không bộc phát được 6 lần điệp kình, thì hắn không thể tránh được một côn kia!

"Tiểu tử giỏi!"

Nội tâm Lưu Long chấn động, Cửu Đoán Kình của Lý Hạo, cư nhiên đã hoàn thành được 6 lần điệp kình, điều quan trọng không chỉ như vậy, trong khoảnh khắc đó, Lý Hạo còn hoàn thành được Hô Hấp Pháp, cái này cần phải có bao nhiêu bình tĩnh chứ?

Dựa vào thời gian, cũng theo lẽ thường mà nói là có hy vọng hoàn thành.

Nhưng mà, việc này cần sự bình tĩnh tuyệt đối.

Tiểu tử này, trời sinh ra là sống vì võ đạo rồi sao?

Ai có thể trong giờ khắc sinh tử đó mà giữ được sự kiên định như vậy?

Chỉ một chút sai sót, sẽ liền bị một côn đánh chết, hắn không sợ sao?

...